MÙA THU TRINH NỮ NGỌT NGÀO DA THƠM
Lời bình: Nhà thơ Dung Thị Vân
Bài thơ chỉ vỏn vẹn có hai mươi tám từ. Vậy mà nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn đã nói lên được tất cả nỗi lòng của mình với một sự nuối tiếc đến ngẩn ngơ vì xúc động
Với tựa bài : “Thơ viết ở Hòn Rơm”, Thanh Trắc Nguyễn Văn tự sự về việc anh đã viết được bài thơ này tại nhà họa sĩ Nguyễn Chinh như sau:
“Thanh Trắc Nguyễn Văn mới đi Hòn Rơm (Phan Thiết) về, gặp một cô gái tuy có tuổi nhưng rất xinh bận áo dài vàng trên cát ở Đồi Trinh Nữ. Chia tay cô ấy khi trời bắt đầu hoàng hôn mưa. Cảm xúc rất nhiều nhưng vẫn chưa viết được thành thơ. Nay được chiêm ngưỡng bức tranh của họa sĩ Nguyễn Chinh. Trong tranh cũng là một cô gái áo dài vàng, nhớ lại người xưa, thế là ý thơ cứ tự trào ra..”
THƠ VIẾT Ở HÒN RƠM
Áo dài mỏng mảnh thế sao?
Mùa thu trinh nữ ngọt ngào da thơm
Gặp nhau cuối nẻo cô đơn
Mây xa
Trăng nhớ
Mưa rơm rớm chiều...
Phan Thiết 2013
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Nhà thơ là vậy. Khi nỗi niềm được bộc phát thì tư tưởng cứ liên tục trào dâng thành những vần thơ thương nhớ. Chỉ một tà áo mỏng bay bay trong mênh mông cát vàng ở Đồi Trinh Nữ thôi cũng đủ cho nhà thơ có những xuyến xao đến tận cõi lòng. Một cuộc gặp gỡ thật vội vàng nhưng cũng đã là một thoáng nhớ dài mênh mang. Tất cả những nỗi niềm ấy đã làm đau nhức trái tim chàng thi sĩ họ Nguyễn (Thanh Trắc Nguyễn Văn ngoài đời có tên thật là Nguyễn Văn Tạo, một giáo viên dạy môn vật lý lớp 12) mãi không nguôi.
Ngắm làn áo dài vàng mỏng của giai nhân nhà thơ đã cảm nhận được mùi thơm của da thịt. Ôi cái tình trong tơ tưởng luôn luôn là những đau đáu tuyệt vời. Chỉ một chút lặng lẽ trong suy tư cũng đủ khiến cho chàng thi sĩ phải đi vào ảo giác chỉ vì một nàng trinh nữ xinh đẹp. Từ những giây phút ngắn ngủi gặp gỡ tình cờ nhưng cũng thật lãng mạng, nhà thơ đã ngậm ngùi day dứt cho duyên phận. Chàng tự trách cho sự gặp gỡ muộn màng ấy sao mà cứ lạnh lẽo cô đơn cho đến tận cuối nẻo đường tình. Tạ từ để rồi không hẹn ngày gặp lại. Viết đến đây tôi nghĩ dường như cả hai khi xa rời nhau chắc cũng sẽ cùng chung một nỗi đau như nhau:
“Lòng buồn như suối tương tư
Như sương khuya rụng như thu rơi vàng
Nàng sao hiểu được hỡi nàng
Lòng tôi đau tựa trăm ngàn vết thương”
Vâng, đây là bốn câu thơ mà tôi rất thích. Tôi nhớ đã đọc và thuộc mấy chục năm nay. Chỉ có một điều “tội lỗi" là tôi đã vô tình quên mất tên của tác giả. Xin tác giả bốn câu thơ này hãy tha thứ cho tôi. (Và từ "chàng" trong bài thơ tôi xin được đổi thành "nàng").
Màu áo dài vàng của nàng đã làm nao lòng thi sĩ. Không biết tâm trạng của nhà thơ lúc bấy giờ có mãnh liệt như mấy câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Nguyên Sa hay không:
“Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc..”
Thanh Trắc Nguyễn Văn rồi cũng sẽ yêu hoa cúc từ đây..
Hòn Rơm ơi, có lẽ chàng thi sĩ họ Nguyễn này chỉ một lần và mãi mãi sẽ nhớ mây trời đã xa xôi từ đồi cát kia. Và chàng sẽ mường tượng trăng đêm trong vô bờ nhung nhớ. Kể cả những giọt mưa chiều mà chàng đã diễn tả:
“Mưa rơm rớm chiều..”
Giọt mưa bây giờ đã hóa thành nước mắt. Những giọt nước mắt thật mặn nồng trong trái tim chàng thi sĩ… Ảo ảnh một mối tình như sương khói. Thanh Trắc Nguyễn Văn sẽ tương tư áo vàng đến ngàn năm về một chiều hoàng hôn đã tắt, về một chuyện tình buồn trên đất Hòn Rơm mà chàng đã từng là một nhân vật chính. Vô tình gặp rồi vô tình chia tay...
Nhà thơ Dung Thị Vân
(Hội viên Hội Nhà Văn tp.HCM)
-----------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú:Ảnh Hoa hậu Việt Nam 2006 Mai Phương Thúy minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét