Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

Thơ của bạn thơ Lê Hiền Sĩ

Thiếu nữ ngồi áo dài trắng ngắn tay

CẢM NHẬN SAU KHI ĐỌC XONG BÀI THƠ TRONG NẮNG ẤM XUÂN HỒNG

Năm nay con lớn khôn rồi
Trở về quê cũ mẹ thời còn đâu!
Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu!
Biết ai lau hộ dòng châu thâm tình...

Lê Hiền Sĩ


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng ngắn tay


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng

TRONG NẮNG ẤM XUÂN HỒNG

Con thắp một ngọn nến
Sáng rực giữa đêm đông
Nhớ ngày xưa mẹ khóc
Lệ nến rơi đỏ hồng.

Ngọn nến là ngọn lửa
Sưởi ấm nỗi buồn con
Thương mẹ đời cơ cực
Xác thân mau héo mòn.

Ngọn nến là ánh sáng
Soi dắt đường tương lai
Bao lần con vấp ngã
Mẹ nâng dìu trong tay.

Tuổi thơ nhiều lầm lỡ
Một thời con rong chơi
Giờ hiểu ra đã muộn
Mẹ xa rồi mẹ ơi!

Ngọn nến dần vắt kiệt
Đâu hình bóng mẹ tôi?
Chỉ còn là sáp lửa
Sắp lụn tan trong đời.

Chỉ còn là nước mắt
Mẹ rơi rớt vì con
Chỉ còn là mất mát
Thấm nỗi đau trong hồn.

Vầng dương rồi hé sáng
Đã qua hết đêm đông
Mẹ ơi, mình con khóc
Trong nắng ấm xuân hồng…

1995
(Tuyển tập thơ Lời Trần Tình Dâng Mẹ Cha – NXB Tổng hợp Đồng Tháp 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng

--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

1 nhận xét: