51. QUA THẬM THÌNH
Đi qua xóm núi Thậm Thình
Bâng khuâng nhớ nước non mình nghìn năm
Vua Hùng một sáng đi săn
Trưa tròn bóng nắng nghỉ chân chốn này.
Dân dâng một quả xôi đầy
Bánh chưng mấy cặp, bánh giầy mấy đôi
Đẹp lòng, vua phán bầy tôi
Tìm đất kén thợ định nơi xây nhà
Trăm cô gái tựa tiên sa
Múa chày đôi với chày ba rập rình
Đêm đêm tiếng thậm, tiếng thình
Cối gạo đầy cả nghĩa tình nước non.
Không còn dấu cũ lầu son
Phía sau thành phố khói vờn trong mây
Trời cao. Bóng tỏa đường cây
Nhịp chày xưa thoảng đâu đây… thậm thình!
Nguyễn Bùi Vợi
52. VU VƠ
Đang đêm
Gặp được nàng thơ
Nửa say
Nửa tỉnh
Nửa mơ
Nửa cười
Vội vàng vùng dậy... thế rồi
Nàng thơ biến mất
Ta ngồi ngẩn ngơ
Ngoài thềm ngọn gió vu vơ
Đậu vào trang sách bạc phơ mái đầu!
Ngô Trung Dũng
53. VIẾT…
Em như tờ giấy trắng tinh
Làm sao ta viết cho mình được đây?
Làm sao ở giữa rừng cây
Cùng nhau hiểu được màu mây ngọc ngà?
Viết mãi bút vẫn chưa già
Giờ không viết nữa có là bút non?
Chỉ là trang sách cỏn con
Làm sao giọt mực thành hòn núi cao?
Nhọc nhằn con chữ lao đao
Dù giông tố vẫn khát khao gọi mời…
Lòng trong bút sắc một thời
Chắc gì để được cho đời mấy câu?
Đặng Vương Hưng
54. NGHIÊNG...
Hoa nghiêng rơi xuống tóc em
Chiều nghiêng vạt nắng khát thèm mắt môi
Em nghiêng lời hứa giữa đời
Để anh vun ngọn... cây chồi nẩy thơ.
Biển nghiêng sóng bạc vỗ bờ
Tình ai nghiêng để thẫn thờ tim côi
Đời nghiêng chỉ có mình tôi
Vẩn vơ nhuộm tím một trời thương yêu.
Phạm Thương Hợp
55. HỌC ĐỜI
Học đời viết sách làm thơ
Ngu ngơ trước gió, bạc phơ mái đầu
Chắc gì viết được một câu
Để cho đời, đến kiếp sau, hiểu mình
Bao nhiêu chữ, bấy nhiêu tình
Người sau kẻ trước, nhớ hình bóng tôi
“Lòng trong bút sắc tâm khơi”
Dành cho thơ, khúc dâng đời, mai sau
Nguyễn Xuân Ngọc
56. Ở TOKYO NHỚ MẸ
ham vui nhẹ gót mây lơi
mù tăm bỗng xót mẹ ngồi ngóng xa
trái hồng xanh, nắm cốm già
gói sen mẹ níu la đà heo may
nắng bòn mưa rám má hây
giấc mơ cau đã rắc đầy gió đông
lá trầu gơ giấc duyên nồng
nắng sương gội đã trầu không rối bời
trăng non trăng khuất bến đời
khoắt khuya hiên muộn mẹ rời rụng nương
tóc xanh đâu biết vô thường
bạc phau tóc trải trăm đường thiết thao
chân thơ con vụng chuyến tàu
ngõ sau mẹ gánh lo âu trĩu lòng
vườn ai ong rộn hương nồng
vườn con cây héo bão giông vũ vần
niềm xa hoá cọng rau cần
bờ ao tuổi mẹ mỗi lần chiều dâng
mùa thu treo đã chín mòng
chắc không kịp ngọt tấc lòng mồ côi
chưa đi đã thấy khuất khơi
chưa về ngợp đã chân trời tiếng đau.
Nguyễn Thị Kim Lan
57. EM LÀ...
Em là tấm áo mùa đông
Cho anh ấm áp đượm nồng yêu thương...
Em là bóng mát bên đường
Cho anh tránh nắng dặm trường bước chân...
Em là những giọt mưa xuân
Cho anh dịu ngọt thì thầm lời ru...
Em là tia nắng mùa thu
Cho anh xua hết mây mù... Trời xanh!
Bốn mùa hương sắc bên anh
Mình mang hạnh phúc ngọt lành trao nhau!
Trần Thị Thu Hà
58. NẮNG VÀ EM
Trời vừa hửng nắng sau mưa
Tóc em hương sả gió đưa… thơm chiều
Anh mơ trong tiếng sáo diều
Mây xanh thoắt đã… dập dìu hoàng hôn!
Sương giăng hơi lạnh se buồn
Giọt thu nhè nhẹ nhớ thương mắt huyền
Nồng nàn chạm nét môi êm
Ai buông sợi nắng ửng trên má đào…?
Ngô Văn Thái
59. RƯỢU TRI ÂM
Rưng rưng nâng lấy chén tình
Tài hoa bút lực “lời bình” ruột gan
Cái “ngông” dựng tứ thơ “gàn”
Tri âm còn một tiếng đàn Bá Nha
Người đâu moi tận hồn ta
Men lên mặt giấy nung già cuộc chơi
Rót ra từng chén rượu đời
Uống say cơn tỉnh “cho trời đất ghen”
Người ơi!
Inh ỏi trống kèn
Hun không sáng nổi ngọn đèn hắt hiu
Nhung nhăng trong mớ chạc chìu
Văn chương tụng niệm liu riu chiều tàn
Lắng tai từng tiếng tơ đàn
Khẩy lên từng nhịp nồng nàn thế nhân
Quẳng đi cái bả phù vân
Câu thơ thắt ruột mấy vần buộc nhau
Lặng yên nhìn trước, ngó sau
Còn ai ai nữa nát nhàu ruột gan?
Rượu cay rót tự tâm can
Câu thơ ngâm ngẩm còn ran rát đời.
Nguyễn Lâm Cẩn
60. TRÁCH MÌNH
Ngày nào như đũa chung đôi
So câu lục bát em - tôi chắp vần
Vườn Trăng ý họa - lời ngân
Bắc cầu sáu tám ân cần vào mơ
Tình mong sẽ đẹp như thơ
Duyên thơ em buộc tôi giờ đa mang
Trách mình, rước lấy đa đoan
Trách con sáo sậu, bỏ đàn... bay rông
Ừ thôi! gần mặt - cách lòng
Dẫu không cách bến, cách sông, cách trời...
Chiều nay mây chẳng lặng trôi
Bâng khuâng vắng một chỗ ngồi vườn xưa...
Lê Minh Dung
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét