Thơ ca - Văn học - Nghệ thuật - Kiến thức - Hài hước - Ngôi sao - Người mẫu - Ảnh đẹp - Video Sáng tác - Sưu tầm
Thứ Tư, 1 tháng 12, 2021
Thơ Lục Bát tháng 12.2021 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
1. MẸ CHỒNG TÔI
Từ ngày con về làm dâu
Mẹ chưa từng nói một câu nặng lời
Nuôi chồng con lớn thành người
Mấy mươi năm, tiếng ầu ơi còn nồng
Con là gái một đời chồng
Vại dưa đã héo, cải ngồng đã hoa
Thảo thơm lòng mẹ bao la
Mặc cho miệng thế lời xa tiếng gần
Dạy con từng nết ở ăn
Với chồng đừng thói đành hanh, đừng hiền
Lạt mềm buộc chặt thì nên
Thương chồng con, cũng đừng quên thương mình
Trên là nghĩa, dưới là tình
Ở ăn phải đạo, biết mình biết ta
Họ hàng nội ngoại gần xa
Đừng mang vật chất mà đo tình người
Vợ chồng chín bỏ làm mười
Có yêu thương mới sống đời bền lâu
Mai này con lại đón dâu
Khắc ghi lời mẹ làm câu răn mình...
Ánh Nguyệt
2. NỘI TÔI
Long đong cũng một kiếp người
Nội ơi! Lận đận một đời gió sương.
Một mình lặn lội muôn phương
Mảnh mai phận liễu, dặm trường cô liêu.
Vắng chồng chớp sớm mưa chiều
Mong mamh áo mỏng, đìu hiu cõi lòng.
Cò chiều mò mẫm đồng không
Kiếp đời Cân Cấn, Đòng Đong xuềnh xoàng.
Tối về nương náu tuềnh toàng
Quang năm khoai sắn mà sang cảnh đời.
Thủy chung trọn nghĩa con người
Đơn sơ mà vẫn một trời thanh cao.
Đới Xuân Cường
3. ĐỜI MẸ
Mẹ ngồi bỏm bẻm nhai trầu
Nếp nhăn trên trán hằn sâu cuộc đời
Ấu thơ độ tuổi chín, mười
Ống quần con cón mẹ tôi ra đồng
Thân gầy trong áo nâu sồng
Đôi quang quá khổ gánh gồng trùng khơi
Nón mê che ánh mặt trời
Oằn vai gánh cỏ đầy vơi nhọc nhằn
Nhà nghèo trồng chất khó khăn
Đêm đông tải rách làm chăn ấm lòng
Nếp quê mẹ sớm lấy chồng
Nhường con chỗ ráo mẹ nằm chỗ mưa
Thắt lưng buộc bụng sớm trưa
Giọt mồ hôi đắng đường bừa thay cha
Mặn mòi tần tảo đã qua
Xum vầy con cháu căn nhà sáng son.
Đỗ Bá Chi
4. CHỊ ĐẾN TỪ...
Chín tư vạn ức nguyên nhân
Thả trôi xuống tới đời trần tự tu
Ngài cho thử thách chỉn chu
Nếu không thể vượt ngàn thu không về
Sống trong cõi tạm bộn bề
Trần gian lắm thứ si mê khôn lường
Ma đưa lối quỷ dẫn đường
Mà không thể tránh chẳng lường được đâu
Trải đời mới nếm nỗi đau
Lăn qua lộn lại u sầu cũng qua
Cuộc đời là một chuyến phà
Phải chắc tay lái đặng mà qua sông
Tự mơ thấy giấc mơ hồng
Tự tu tự chỉnh, tự lòng thiện lương
Thế nào rồi ngài cũng thương
Chắp cho đôi cánh về phương... an lành.
Nguyễn Thị Thuần
5. SINH NHẬT EM
Ngày này ai đã sinh ra
Để mây nhớ gió để ta nhớ nàng
Để anh say giấc mộng vàng
Để hoa nhớ bướm lang thang thất tình
Là em đấy hỡi cô mình
Sao mà xinh đến là xinh... chết người
Một bông hoa rất thật tươi
Một đôi mắt biếc hay cười liếc ngang
Sao đời lại lắm dở dang
Sao tình lại lắm lỡ làng tình ơi
Gặp nhau em có chồng rồi
Mà anh như đứng như ngồi trong mơ
Em còn thả một câu thơ
Dưới trăng anh những thẫn thờ cả đêm
Bước chân líu ríu say mềm
Hoa cau rụng trắng bên thềm lả lơi
Hồn hoang say cả đất trời
Anh về không khỏi chơi vơi tháng ngày
Nhớ sao nhớ đến thế này
Hỡi em có biết đêm nay... anh buồn!
Đồng Kế
6. LỜI RU CỎ LÁ
Bâng khuâng một chút cuối thu
Bỗng nghe lá cỏ lời ru mặn nồng
À ơi bên nhớ bên mong
Ngân nga như tiếng tơ lòng thiết tha
Lời ru theo gió bay xa
Êm êm dịu ngọt như là tiếng yêu
Đưa em vào giấc mơ chiều
Hồn như lạc mãi câu Kiều ngày xưa
Tình đời nắng sớm chiều mưa
Em trao gửi nhớ thương vừa cho ai
Câu thề đừng để nhạt phai
Cho hương cỏ xót xa hoài lời ru...
Ngân Lê
7. NHỚ MẸ CHIỀU ĐÔNG
Ngồi buồn nhớ mẹ ngày xưa
Con trâu túc tắc cái bừa vác vai
Mưa giăng đồng cả mả dài
Lấm lem hạt thóc củ khoai quê nghèo
Hết mùa treo hái treo niêu
Khổ thân đời mẹ sớm chiều vần xoay
Ruộng làng thẳng cánh cò bay
Đất nâu lật dưới lưỡi cày ngày xuân
Vẫn là nhất nước nhì phân
Ruộng sâu mẹ cấy rau cần chờ mưa
Cha cuốc đất, mẹ đỡ bừa
Tới khi bóng nắng tròn trưa mới về
Ruộng làng ở sát chân đê,
Nước theo sông máng chảy về hồ sen
Hồi chưa dồn thửa đổi điền
Đất năm bảy mảnh con quên ruộng nhà
Vai gầy quẩy mạ đồng xa
Mẹ đi trong nắng nhạt nhòa chiều đông
Làng nay vẫn bấy xứ đồng
Chỉ riêng bóng mẹ chiều đông chẳng còn
Chỉ mong đủ lớn đủ khôn
Trả công đức mẹ vuông tròn ngày qua.
Lê Hải Châu
8. QUÊ MÌNH
Quê mình ngan ngát gió đông
Hương đồng mùa gặt mênh mông cả trời
Ca dao không kể hết lời
Cánh cò vỗ trắng cho người đam mê.
Quê mình cong một triền đê
Đêm trăng tát nước đi về có nhau.
Người quê mộc mạc, trước sau
Đói no đâu kể. Cơm rau qua ngày.
Người quê vốn chịu đắng cay
Ngọt bùi đợi bạn. Rủi may cam lòng
Cuộc đời như ánh trăng trong
Dẫu tròn hay khuyết, búp đòng vẫn thơm.
Trăng đầy treo ngọn cây rơm
Khuyết đi là để hương đơm cho mùa
Mặc ai xuôi ngược bán mua
Ta về tát nước sau chùa đợi em!
Dương Phượng Toại
9. BẾN SÔNG HÒ HẸN...
Đến giờ anh phải đi rồi
Tạm xa em nhé, cho đời có nhau
Em xoay người dụi mái đầu
Nép vào anh, thốt một câu nguyện chờ...
Chia tay neo lại hẹn hò
Mùa xuân anh sẽ xuôi đò về đây
Đợi anh tại bến sông này
Và đừng để lạnh hao gày yêu thương...
Gió ơi, chớ thổi phai hương
Để em giữ trọn một phương nồng nàn
Mưa ơi, đừng trút mưa tràn
Ướt bàn chân nhỏ ướt lan sang tình...
Để em nhan sắc bình minh
Dù đông úa, vẫn lung linh môi hồng
Cho tươi sáng bến bờ mong
Ấm lời hò hẹn qua đông anh về...
Hãy chờ anh ở bến thề
Sóng thương nhớ vỗ đam mê đợi chờ...
Anh về mang nắng xuân mơ
Tặng trao em cả bài thơ...cuộc đời!
Đặng Lập
10. VỢ CHỒNG
Mặc đời lừa lọc dối gian
Bạc tiền gieo rắc muôn vàn nỗi đau
Chúng mình thắm thiết bên nhau
Lời thương tiếng mến tô màu thủy chung
Thành công bước tới thảm nhung
Hay khi lỡ vận khốn cùng bùn đen
Sẻ chia chung bước sang hèn
Gương tình xán lạn chẳng hoen chút mờ
Nồng nàn trong một giấc mơ
Tháng ngày viết sử tình thơ nối vần
Xoay vòng xuân lại sang xuân
Gừng cay muối mặn luôn cần có nhau
Vương Xuân Ánh
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét