1. QUA CẦU TÌM EM
Qua cầu có ý dùng dằng
Tìm người năm cũ ta hằng mến yêu
Sông dài như muốn nhắc điều
Quanh co, bồi lở nên chiều vấn vương.
Phố xưa còn ẵm lời thương
Cầu Rào rộng mở thoáng đường nghĩ suy
Mênh mang cái thuở xuân thì
Mắt tìm ánh mắt nghĩa nghì tháng năm.
Tình xưa gửi mộng trăng rằm
Khuyết hao nhân thế càng đằm ước mơ
Ngược xuôi gửi gắm bến bờ
Thênh thang muôn nhịp đợi chờ xuân sang.
Tình không có lý muộn màng
Nghĩa không có lẽ lỡ làng người ơi
Phố chiều đèn đã lên ngời
Nhớ nhung, nhung nhớ gọi mời em qua.
Đinh Thường
2. XUÂN BUỒN
Mẹ ngồi mắt lệ rưng sầu
Nhìn đàn én lượn về đâu phương nào?
Xuân nay ủ rũ mai, đào
Khắp nơi Cô-vít, lòng nào đón xuân
Mẹ ngồi tựa cửa bâng khuâng
Đàn gà tíu tít vàng sân nắng hồng
Mắt buồn, lòng vẫn ngóng trông
Ngày xuân đoàn tụ, ước mong con về
Rưng rưng lòng mẹ não nề
Ngày xuân đơn độc ủ ê…nỗi buồn
Ngoài trời giăng hạt mưa tuôn
Con nơi viễn xứ ngập hồn nhớ thương
Xuân nay cúc chẳng tỏa hương
Lòng người héo hắt, lệ vương đẫm sầu
Cầu mong dịch bệnh qua mau
Con về bên mẹ thắm màu xuân quê.
Nhật Quang
3. LỤC BÁT CHO NGƯỜI XA
Em đi vui khúc tình xa
Bỏ câu lục bát quê nhà lẻ đôi
Tôi về nối sợi tơ trời
Thả câu thơ hát giữa đời vi vu
Bên người xứ lạ " Me - You"
Bồng con em có hát ru ví dầu
Ầu ơ bóng mẹ, nương dâu
Nhớ chiều chung lối, cỡi trâu, thả diều...
Xa quê còn nhớ những điều
Câu thơ chung viết cánh diều thiết tha
"Trâu ta ăn cỏ đồng ta"
"Theo vàng - bỏ ngãi" em qua xứ người
Tình trôi con nước nửa vời,
Duyên chia bên lở - bên bồi sông quê.
Lê Minh Dung
4. XUÂN QUA BẾN ĐỢI.
Em đi chín nhớ mười thương
Để chiều nắng đổ dọc đường ngày xưa
Bến đò chan nắng, gội mưa
Quanh hiu chờ mãi - em chưa lần về
Bờ thương lở hết lời thề
Giờ bên bờ nhớ vụng về bồi thêm
Mỗi lần qua bến tìm em
Thương thuyền ngược nước vượt lên phía rừng
Chỉ vì thề hẹn nửa chừng
Để thuyền đến đợi ngập ngừng thuyền đi.
Nhạt nhòa bến cũ chia ly
Qua sông vẫn thấy thầm thì lời thương.
Hồ Đình Bắc
5. NGƯỜI XƯA
Người xưa ánh mắt lung linh
Người xưa cái dáng cái hình mảnh mai
Người xưa mái tóc thật dài
Người xưa đỏ mặt khi ai nhìn mình
Người xưa tình đến chung tình
Đã yêu “đổ quán xiêu đình“ vẫn yêu
Người xưa nết ở phải điều
Nói lời nhỏ nhẹ làm nhiều người thương
Người xưa đâu quản gió sương
Trong nghèo đói biết tìm đường ấm no
Người xưa không nghĩ đắn đo
Thật tâm chia sẻ chẳng lo đáp đền
Người xưa cũng chẳng thể quên
Lời răn dạy- bậc Thánh hiền ngày xưa.
Bây giờ tìm bóng người xưa
Gặp mênh mông chỉ gặp thừa mênh mông.
Đồng Thị Chúc
6. NẮNG XUÂN
Xuân về ong, bướm rong chơi
Giêng hai biêng biếc hoa tươi dịu dàng
Hình như mây cũng nồng nàn
Lững lờ trong nắng hanh vàng mơ Xuân
Chim về ríu rít trong ngân
Nụ mai he hé tần ngần cũng đơm
Bên thềm e ấp… hoa vương
Vẩn trong gió sớm làn hương thơm nồng
Đùa vui én lượn chao vòng
Gieo mầm Xuân rụng xuống lòng thế nhân
Nở mùa lộc biếc thanh tân
Nàng thơ khơi dáng tuyệt trần nét duyên
Thầm thì hoa cỏ trinh nguyên
Vờn theo cánh buớm nhung mềm lả lơi
Trời xanh nắng rót tinh khôi
Vườn Xuân mơn mởn đơm chồi xanh mơ.
Nhật Quang
7. XUÂN TRONG EM
Vẫn là em tự xửa xưa
Ngày xanh trôi, tóc trắng bờ hoa lau
Vẫn là em tự buổi đầu
Chiều qua nghiêng bóng giàn trầu ngoài sân
Đêm nay em đẹp vô ngần
Nhìn em tôi biết là xuân đang về.
Trần Tích Thiện
8. ĐẦU NĂM NHẶT LÁ
Tôi ngồi nhặt đếm lá rơi
Niềm vui tao nhã là chơi một mình
Tình đôi khi ngại gặp tình
Không dưng mình tự ràng mình vào ai
Đầu năm nhẩm tính đúng sai
Tưởng khôn hóa lại bằng hai dại khờ
Ngoài kia cập nhật từng giờ
Tính toan thiên hạ dối vờ nghĩa nhân
Bây giờ banh bóng lộn sân
Người gom không khí lên cân bán liều
Dăm ba bài học giáo điều
Không làm nhụt chí nắng chiều nghiêng vơi
Tôi ngồi nhặt đếm lá rơi
Đừng bao giờ hỏi sao chơi một mình!
Trương Nam Chi
9. NGẮM BỨC TRANH TRẺ THƠ
(Tặng hoạ sĩ Nguyễn Doãn Sơn)
Để tâm vào kiếp con người
Ồ Sơn đang vẽ tiếng cười trẻ thơ
Mắt huyền vừa mộng vưà mơ
Mà sâu thăm thẳm bến bờ trần gian
Bình yên
Dào dạt
Nồng nàn...
Ta nghe như có tiếng đàn trong tâm
Gam màu tỉa tót từng âm
Tiếng vang, tiếng đục, tiếng trầm, tiếng trong
Tay hoa diễn tả nỗi lòng
Vẻ ngoài thánh thiện
Cầu mong
Cứu đời
Cầm vàng còn để vàng rơi
Sơn cầm cây cọ nói lời muôn năm
Lâm Bình mây núi mù tăm
Thi nhân hồn vía đăm đăm
Vận
Thời...
Tấm toan, cây cọ thảnh thơi
Sắc màu viên mãn nài mời gì nhau.
Nguyễn Lâm Cẩn
10. NGẢI BÙA CHI RỨA NÀNG THƠ
Này em tưng tảy đô sòn
Tròn xoe, phồn thực lại còn trêu ngươi
Này ta dở khóc dở cười
Lâm dâm nửa đoạn nửa đời ẩm ương
Này em sao mãi nõn nường
Để ta tóm tém giữa đường sổ quang
Khoe chi trái cấm địa đàng
Để ta háo hức lỡ làng tỉnh say
Này em hay hạt mỏng mày
Để ta trọn kiếp giời đày khát khô
Ngải bùa chi rứa nàng thơ
Để ta ngợp giữa hai bờ mênh mông.
Phạm Luyến
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét