1. LỜI TỰ GIAM MÌNH...
Đêm qua ta tự giam mình
Cho thơ bớt nhạt cho tình bớt xa
Sáng nay mình lại giam ta
Để trời bớt nóng, để hoa lâu tàn
Nhớ xưa giam những tiếng đàn
Buồn vui, trầm bổng theo làn gió bay
Có ai giam được tháng ngày
Trái tim thương nhớ đọa đày khát khao?
Đời còn giả dối thanh cao
Còn giam trần tục tốn bao vải mềm
Xin người một chút dịu êm
Tự giam ta giấc mơ đêm nhân tình
Hồn ai giam cái vô hình
Để cho thơ hát đợi mình tự do...
Đặng Vương Hưng
2. HOA QUỲNH NỞ
Hương đêm dìu dịu trăng tròn
Cánh quỳnh vẫn khép như còn đợi ai.
Em về lấp lánh sương mai
Môi cười.Hoa nở.Ngát hai đóa quỳnh!
Thanh Trắc Nguyễn Văn
3. QUÊ HƯƠNG LỐI CŨ
Quê hương thao thức một đời
Trái tim ghi khắc chốn nơi sinh thành
Mãi còn đây dấu nhà tranh
À ơi… hôm sớm ngọt lành lời ru
Bãi xa vọng tiếng chim gù
Bồn chồn day dứt suy tư cõi người
Cánh diều đọng nắng bờ môi
“Miếng cơm búng sữa” nghẹn lời đất quê!
Tình người mưa nắng chở che
Thảo thơm bùn đất lời thề cháo cơm
Thương nhau ngọt trái bồ hòn
Gia phong đạo hiếu nghĩa ơn cao đầy!
Một đời về lại hôm nay
Tình quê thấm đượm cỏ cây hương đồng
Nghe hồn mưa đục nắng trong
Quê hương lối cũ…
bâng khuâng nỗi niềm!?...
Phạm Tự
4. MẸ
Hàng tre đứng lặng chiều nay
Tiếng ve khóc khản trưa ngày tháng năm
Con ra thăm chỗ mẹ nằm
Một tầm tay với xa ngăn cách người.
Nén hương cay mắt nghẹn lời
Cám ơn mẹ đã trọn đời vì con…!
Đào Vinh
5. EM Ở NƠI ĐÂU
Nữa mai về chốn tình không
Còn ai ra đón trong vòng tay yêu
Ngõ xưa rộm nắng vàng chiều
Ai nào còn nhớ bao điều hẹn xưa!
Chân trần dầm dưới nước mưa
Tay thon ngày ấy còn thừa thãi không?
Môi thơm năm tháng còn hồng
Tóc mây gặp lại có bồng bềnh bay!
Hương thầm xưa liệu còn say
Mắt tình còn ướt như ngày chia xa
Đêm nay dưới ánh trăng ngà
Bỗng dưng nhớ ước mơ xa cùng người!
Nhớ là cứ nhớ vậy thôi...
Mong chi tơ tưởng đến người dửng dưng
Đừng mơ chở gỗ lên rừng
Để người dưng nhớ người dưng làm gì!
Một lần, hai lữa mà chi
Vô duyên, bạc phận có gì nữa đâu!
Buồn trông nước xói chân cầu
Tìm em... em ở nơi đâu bây giờ!
Phạm Bá Hà
6. TRÊN CHUYẾN ĐÒ NGANG
Em ra ngồi tựa mạn thuyền
Nghiêng soi má lúm đồng tiền xuống sông
Bỗng nhiên gò má chín hồng
Em cười bẽn lẽn thấy lòng… sao sao
Hôm qua ơi quá ngọt ngào
Tuổi thơ trong sáng xiết bao tâm tình
Chàng hoàng tử, cánh buồm xinh
Em như cô Tấm thoát mình bước ra
Chỉ vì buổi sáng hôm qua
Ngấm ngầm người ấy tặng hoa… thế rồi
Chút bâng khuâng, chút chơi vơi
Chút mơ màng, chút bồi hồi… ngổn ngang
Trên trời có đám mây vàng
Ở dưới mây trắng… liếc sang bên này
Thế rồi người ấy đưa tay
Cho em vịn bước qua cây bập bềnh
Hòa Lục Bát
7. NHỚ XỨ LẠNG
Tìm đâu đàn tính, lời then
Tây Trường Sơn, nhớ quê em quế, hồi
Xa nhau cạn mấy năm rồi
Hang Bản Thẳm lại đứng ngồi ước mong
Yêu thương vẫn phải dối lòng
Đầy vơi nghiêng ngả, lửa hồng canh thâu
Đợi chờ hứng giọt mưa ngâu
Ngưu Lang - Chức Nữ mái đâu điểm sương.
Bao giờ trở lại hậu phương
Áo chàm noọng đứng bên đường đón anh
Suối reo chim hót rừng xanh
"Bắt cô trói cột" đừng thành cô đơn.
Giữa bom đạn nhớ Lạng Sơn
Quế hồi hương tỏa gió vờn mây bay.
Vẳng nghe ai hát đâu đây
Giở trang nhật ký đếm ngày xa nhau.
Sắp rồi lại đến tháng ngâu
Bao nàng Tô Thị bạc đầu nhớ thương.
Nguyễn Đức Văn
8. ĐOÁ HOA VÔ THƯỜNG
Thương nhớ Ái nữ Quỳnh Giao
Trăm năm ở tạm chốn này
Trần gian sinh ký đoạ đày bể dâu
Trầm thăng bao nỗi cơ cầu
Nợ nần chưa dứt nỗi sầu cưu mang
Vai gầy oằn gánh nhân gian
Còn in theo dấu chân mang tội tình
Khóc, cười một kiếp sinh linh
Làm sao qua khỏi bóng mình hư vô
Buồn vương theo cánh lá khô
Quẩn quanh ngang, dọc xô bồ gót chân
Đi chưa hết đoạn cuộc trần
Rưng rưng ngoảnh lại, phù vân cuối đường
Đoá hoa nở giữa vô thường
Tàn trên phiến đá âm dương lạnh lùng.
Nhật Quang
9. XÒE TAY
Xòe tay ôm giấc trắng ngần
Một đàn con nít cũng cần mùa vui
Già nua giấu ở mầm chồi
Xanh non giấu ở những lời già nua...
Xòe tay nắng đã thành mưa
Gió thổi qua mùa gió lại chạy nhông
Ngàn ngàn hạt nhỏ leo đồng
Là mùa gặt hái cấy trồng lại sang...
Xòe tay í ới gọi làng
Thuở non con mắt rộn ràng dửng dưng
Đi qua mấy núi mấy thung...
Trở về quê mắt rưng rưng rộn ràng ...
Xòe tay giơ dọc chìa ngang
Đàm Quyên
10. NHỚ CỒN TRE
Ngày xưa làng có Cồn tre
Cái cồn nho nhỏ nằm kề đường thung
Cây kè, cây sắn sống chung
Những tre với trúc bùng nhùng đầy gai
Trải qua bao tháng năm dài
Ông Sồ vỡ đất trồng khoai cấy cà
Giêng Hai rét cắt thịt da
Ông lên luống đất để tra thuốc lào
Người thì thấp, luống thì cao
Chỉ nghe lục cục lào cào từ xa
Tay ông xới đất cấy cà
Tháng Giêng tỉa đậu, tháng ba đốn kè
Bây giờ đã mất Cồn Tre
Bóng ông như vẫn đi về chiều hôm
Lê Hải Châu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét