Thứ Năm, 7 tháng 7, 2022

Thơ Lục Bát tháng 7.2022 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



21. LỤC BÁT NGÀN NĂM

Chẳng còn cái võng mẹ ru
Câu thơ tấp tểnh "xích đu" với đời
Dẫu cho tóc bạc, da mồi
Thi nhân lặn lội tìm lời non tơ...

Trăm năm cho đến bao giờ
Còn ta, còn bạn còn mơ câu, vần
Quê hương thương lắm... vạn lần
Ngồi gom ký ức... đỡ đần... hồn ta

Câu thơ trẻ mãi không già
Ngàn năm lục bát có ta, có mình
Trúc xinh vẫn đứng bên đình
Mà nên vóc dáng, bóng hình: hồn quê!
 
Nguyễn Thọ Trúc







22. MỪNG MẸ TUỔI VÀNG

Con về thăm mẹ chiều đông
Mẹ còn khỏe mạnh trong lòng con vui
Xa quê mấy chục năm trời
Tình quê tình mẹ chẳng vơi bao giờ

Nhớ ngày đang tuổi ấu thơ
Mải chơi quên bữa mẹ chờ ngóng con
Chiếc áo mới, quả táo tròn
Lời ru lời dặn con còn đinh ninh

Bây giờ con đã trưởng thành
Cũng vì cuộc sống con đành xa quê
Hôm nay trong tiết xuân về
Có con có mẹ tràn trề niềm vui

Chúc cho mẹ khỏe mẹ ơi
Anh em con cháu hoa tươi kính mừng
Gian nan đói khổ đã từng
Mẹ như cây lớn giữa rừng vẫn xanh

Cháu con nay đã trưởng thành
Một sân hòe quế từng cành trổ bông
Nay mừng mẹ thỏa nỗi lòng
Ngàn hoa dâng mẹ con mong đáp đền.

Phạm Trần





23. TA VỀ

Ta về hành khất quê hương
Ngửa tay xin lại khúc đường tuổi thơ
Ta về đốt vía bơ vơ
Bát hương sắm lễ bàn thờ mẹ cha

Ta về đào huyệt xót xa
Chôn sâu tâm địa tà ma một thời
Ta về nhặt giọt mắt rơi
Tẩy trần vết ố trang đời còn hoen

Ta về đốt ngọn lửa đèn
Soi tâm nhân thế còn đen khí trời
Mở lòng hai tiếng quê ơi
Nghe trong tâm khảm từng lời rưng rưng

Tiếng quê nuốt nghẹn nửa chừng
Cúi hôn hòn đất đã từng "chôn nhau"
Cầu xin cho đến mai sau
Dù khi đói cháo no rau... vẫn tình.

Nguyễn Lâm Cẩn





24. TRỞ VỀ...

Trở về với cội với nguồn...
Ta như cây cỏ quên buồn mà xanh
Dẫu là chiếc lá mỏng manh
Vẫn làm cho nước hóa thành ngọt ngon

Trở về với núi với non...
Dẫu là sỏi đá vẫn còn muốn yêu
Thấp cao dù có bao nhiêu
Vẫn làm cho đất thêm nhiều đắm say

Trở về trời giữa đêm nay...
Dẫu là ngọn gió vẫn đầy nhớ thương
Giấc mơ dang dở còn vương
Vẫn làm cho những đêm trường có nhau

Trở về với đất mai sau...
Ai sẽ nhớ?
Ở nơi đâu?
Còn gì?

Đặng Vương Hưng





25. THƠ TÌNH KHÔNG TUỔI

Mạch ngầm ăm ắp sông trăng
Tưới mềm câu chữ vĩnh hằng tình thơ
Ái hương đâu dễ hững hờ
Tình thơ trẻ mãi bên bờ thời gian

Mắt môi ai thả nồng nàn
Bút nghiên háo hức mở trang nõn nà
Câu thơ bật cúc ngọc ngà
Tháo then tù ngục vẽ tòa thiên nhiên

Thương nhau ai tỏ trăng đèn
Men say đâu kể sang hèn nét hoa
Dậy thì núng nính núng na
Con tim dẫu có mù lòa vẫn rung

Giấu đi một chút thẹn thùng
Cho đời tan chảy tận cùng trong nhau
Mơn man dải yếm bắc cầu
Tại con tim đấy tại đâu chúng mình

Thuyền thơ sóng khỏa dập dình
"Hoa dâm" vỗ nhịp thậm thình khát mong
Can chi lòng phải dối lòng
Thơ tình không tuổi thắp hồng bến mơ.

Phạm Luyến





26. HỒN CA DAO  

Mẹ ru con khúc ca dao
Có con cò trắng bay vào trang thơ
Bồng bềnh chắp cánh ước mơ
Cõng hồn dân tộc neo bờ dân ca

Con cò bay lả bay la
Bay từ trang sách bay ra cuộc đời
Trên lưng cõng cả bầu trời
Sải đôi cánh trắng mà bơi qua đồng

Con cò lặn lội bờ sông
Mẹ ru con ngủ con bồng giấc trưa
Dòng xanh soi bóng hàng dừa
Nghiêng nghiêng điệu lý đò đưa câu hò

Quê hương trắng muốt cánh cò
Vi vu tiếng sáo mộng mơ cánh diều
Lũy tre đồng lúa thân yêu
Mang hồn đất nước sớm chiều ru con

À ơi… con ngủ cho ngon
Lời ru của mẹ đã mòn câu ca
Con đi vạn dặm đường xa
Vịn lời ru mẹ đi qua thác ghềnh

Nguyễn Hòa





27. LƯNG LƯNG MỘT CHÉN NGẬM NGÙI

Dòng đời đâu nước mà loang
Chảy xuôi về với mênh mang tiếng cười
Gập ghềnh dốc đá vẫn tươi
Hay đâu thác cứ bùi ngùi bạc phau

Trắng dòng cố đổ biển sâu
Chín chiều thương chín khúc đau chín chiều
Dòng thương vét cạn mùa yêu
Đoạn trơ đáy vẫn nhiễu điều phủ gương

Lần khân chạm phía cuối đường
Vốc lên tay một vô thường làm vui
Ngàn đời nước mắt chảy xuôi
Lưng lưng nuốt chén ngậm ngùi...
Còn thương!

An Giang





28. MỘNG TÌNH XƯA

Mai ngày lá biếc phai xanh
Khẳng khiu còn lại trên cành cây thu
Nỗi niềm đắng ngắt lời ru
Mắt em vời vợi trăng lu… cuối trời

Còn ai hóa đá bên đời?
Thủy chung Tô Thị trong lời nhân gian
Cuộc người dâu bể hợp tan
Thời gian giẫm nát phai tàn ước mơ

Em còn giữ những vần thơ
Thuở yêu tôi đã khạo khờ tặng em?
Rượu tình ai ủ thêm men
Để thơ uống đến say mèm ngất ngây

Ta còn chuốt gió cột mây
Nhặt trăng se sợi buộc tay vô hình
Hồn nhiên uống với hồn mình
Mà say đắm đuối… bóng tình xửa xưa

Bùi Cao Thế





19. GỌI BÀ

Cắm sào trên bến Chợ Dinh
Chiều Nam Phổ vọng lời kinh tiễn ngày
Lá trầu héo ở trên dây
Bà không còn nữa chiều nay têm trầu

Cái ngày ấy đã qua lâu
Cháu quen nỗi nhớ chìm sâu cho mình
Chiều Nam Phổ vọng lời kinh
Con đò rời bến Chợ Dinh ngược dòng

Xa quê mấy chục mùa đông
Mưa phùn đan cỏ ngập trong cõi buồn
Gió chao mỏi cánh chuồn chuồn
Hư không chẳng thấy con đường ở đâu

Xa bà ngày ấy đã lâu
Mà sao nỗi nhớ chưa khâu được lòng ?
Chợ Dinh, Nam Phổ bến sông
Quê người mà cháu ngỡ trong quê mình...

Trần Thị Bảo Thư





20. ĐỨNG TRƯỚC SÔNG QUÊ

Bao năm về lại nơi này
Thăm dòng sông cũ Kinh Thày quê tôi
Phù sa nặng đỏ đắp bồi
Bờ xôi ruộng mật cho đời ấm no

Dòng sông xưa tuổi ấu thơ
Dang tay ôm cả bến bờ yêu thương
Dòng sông thủa ấy ngoan cường
Đánh Nhật đuổi Pháp lẫy lừng chiến công

Mạc Thị Bưởi nữ anh hùng
Qua sông liên lạc mịt mùng đêm đông
Sa vào tay giặc bên sông
Một lòng trung nghĩa quyết không đầu hàng

Giặc thì tâm trí hoang mang
Bắn chị gục giũa hai hàng tre xanh
Gương người liệt nữ hùng anh
Không phai mờ giữa ngát xanh đất trời

Ngắm sông trong dạ bồi hồi
Quê hương bừng sáng đời đời ấm no.

Quế Hồi




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét