Thơ ca - Văn học - Nghệ thuật - Kiến thức - Hài hước - Ngôi sao - Người mẫu - Ảnh đẹp - Video Sáng tác - Sưu tầm
Thứ Năm, 7 tháng 12, 2023
Thơ Lục Bát tháng 12.2023 P5 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
41. TRĂNG KHUYẾT
Tìm nhau trong chốn nhân gian
Không duyên nên lỡ mộng vàng vỡ đôi
Em về kéo lại dòng trôi
Nhờ ai níu giữ thuở thời xuân xanh
Tơ trời rút lại sao đành
Vầng trăng khuyết nửa năm canh thả mình
Đèn khuya soi bóng lặng thinh
Rèm buông gối chiếc đưa mình trong mơ
Tìm ai dệt mộng đường tơ
Hay là trăng để hững hờ đêm buông
Nửa tình ta dấu tìm thương...!
Nửa tình ta gối đầu giường chiêm bao
Xuân Hoa
42. MỘT MÌNH VỀ LẠI CHỐN XƯA
Đường dài heo hút sơn khê
Sương giăng mờ mịt lối về quê hương
Bao nhiêu là nỗi niềm thương
Còn bao nhiêu sợi nắng vương tơ lòng
Hoàng hôn buông xuống cánh đồng
Cải nhà ai đã lên ngồng ra hoa
Lá rơi xuống cội cây già
Ngẩn ngơ mỗi một mình ta mơ màng
Trời mênh mang đất mênh mang
Ngỡ còn dang dở dở dang những ngày
Bỗng thèm mơ một vòng tay
Khắp trong lòng dạ cứ đầy rối lên
Lại nhớ nhớ lại quên quên
Thần tiên hoang dại khắp trên núi đồi
Chốn xưa ngày ấy đây rồi
Ước gì xuân lại tái hồi... thái lai!
Đồng Kế
43. QUÊ HƯƠNG
Vọng về tiếng mẹ ầu ơ
Quê hương là cả tuổi thơ mỗi người
Ra đi từng ấy năm trời
Bôn ba xuôi ngược dòng đời gian truân.
Thèm nghe một tiếng chuông ngân
Để lòng thanh thản vơi dần thời gian
Ở nơi xa cách mênh mang
Lúc nào cũng nhớ xóm làng thân yêu.
Quê hương là những buổi chiều
Miên man trong gió sáo diều vi vu
Đường làng uốn lượn êm ru
Tiếng trâu gõ mõ trời thu sắc đào.
Tiếng quê nghe thật ngọt ngào
Lời ru của mẹ đem vào giấc mơ
Dù đi xa đến bao giờ
Nhớ về cái thuở tuổi thơ của mình.
Cây đa, bến nước sân đình
Quê hương là cả nghĩa tình thân thương.
Nguyễn Văn Hưng
44. NHỚ
Tạ từ rơm rạ ra đi
Câu thơ khấp khểnh từ khi ghép vần
Sông quê nhớ thuở tắm trần
Sân trường nhớ tiếng ve rân gốc bang
Nhớ xóm chợ, nhớ đò ngang
Nhớ nắng quái, nhớ mưa chan trưa hè
Nhớ cò trắng, nhớ lũy tre
Nhớ đêm trăng sáng nằm nghe sáo diều
Nhớ nhà mái rạ xiêu xiêu
Hoàng hôn nhớ mẹ những chiều hát ru
Quê giờ khuất phía xa mờ
Bao nhiêu nhớ gửi vào thơ dỗ lòng.
Lê Minh Dung
45. KHOẢNH KHẮC GIAO THỪA
Giao thừa xuân lại sang trang
Tình thơ chợt đến mơ màng bút hoa
Mài nghiên bên khóm bạch trà
Bông mai lập tứ sắc hoa trắng ngần
Cành lê trắng điểm giọt xuân
Cánh hồng tình tứ gieo vần đỏ tươi
Bâng khuâng đào ý nhị cười
Gió đông rớt đó, đâu người tình xưa?
Liêu xiêu ánh điện đung đưa
Men nồng cam bưởi nhìn chưa thấy tròn
Xốn xang trước đóa lay ơn
Khói trầm ngan ngát hương vờn vờn bay
Giao thừa thế kỷ - Xuân này
Nàng thơ gõ cửa lay phay xuân về.
Hoài Nguyên
46. XUÂN VỀ
Học trò, bụi phấn, mái trường
Biết bao kỷ niệm vấn vương trong lòng...
Về hưu tóc điểm màu bông
Mắt mờ, chân yếu ngồi trông ráng chiều
Đưa đò qua sông khá nhiều
Nhớ thời dạy học, bao điều mộng mơ
Xuân về gửi gắm vào thơ
Đặc san ''Giáo chức'' đang chờ thơ xuân
Thơ xuân chắt lọc đôi vần
Gửi thấy, cô giáo xa gần đọc chơi
Trăm năm sự nghiệp ''Trồng người''
Mùa xuân năm mới rạng ngời sắc xuân!
Hoàng Hữu Cát
47. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Đã sang năm mới lịch dương
Chúc cho tất cả bốn phương thanh bình
Việt Nam đất nước phồn vinh
Càng thêm giàu đẹp vươn mình thật xa
Chúc cho anh chị em ta
Gia đình hạnh phúc đậm đà giàu thêm
Mong sao trong ấm ngoài êm
An khang mạnh khỏe bên thềm xuân sang.
Hương Thảo
48. MỘT PHÚT MỘT ĐỜI
Dòng sông tím chảy về đâu
Cơn mưa đến sớm nhịp cầu phân vân
Đường chiều hụt hẫng bước chân
Mắt nhoè hoen lệ ướt vần thơ yêu
Hãy tha thứ hết mọi điều
Quỹ thời gian có còn nhiều đâu em
Gửi qua gió nụ hôn êm
Bờ vai vẫn lạnh nỗi niềm tương tư
Bao nhiêu câu chữ ngôn từ
Gặp nhau một phút đã như một đời
Dẫu không còn tuổi đôi mươi
Đêm kỳ ảo rạo rực thời thanh xuân
Đi qua nỗi nhớ trầm luân
Đi qua quay quắt cõi trần xót xa
Chuốt kim vào sợi nắng tà
Khâu mảnh tình cũ thiết tha phập phồng
Còn đây một đoạn chỉ hồng
Không có kim tuyến cũng không hạt vàng
Không sét đánh, không bàng hoàng
Chỉ cùng thổn thức muộn màng đắm say
Được yêu, được khổ thế này
Xin đánh đổi mấy ngàn ngày đã qua.
Bùi Đăng Sinh
49. XUÂN VỀ
Cành xuân bung nụ nõn nà
Đồng xanh, trời biếc én sa dập dìu
Xuân về hết cảnh đìu hiu
Long lanh ánh mắt, khăn piêu váy xòe
Tam giác mạch trắng, hồng… khoe
Bập bùng lửa cháy lập lòe gái trai
Chợ tình ai hẹn cùng ai
Mải mê đêm trắng, gió cài hương xuân
Màu hoa, màu nhớ tần ngần
Muôn nhành tươi sắc, phố gần bản xa.
Trịnh Toại
50. VIẾT CHO NGÀY CUỐI NĂM
Ngày cùng tháng tận cuối năm
Gió mưa giá rét đêm nằm nhớ xưa
Cải ngồng rau đắng muối dưa
Đời người chốc đã quá trưa sang chiều
Nhớ hồi vụng dại mới yêu
Một lần đánh bạo dám liều ôm em
Bao nhiêu là những khát thèm
Ngất ngây một nụ hôn mềm trao nhau
Làm gì đã biết nông sâu
Lời thề con gái qua cầu gió bay
Ai nào đâu biết có hay
Lòng người rất dễ đổi thay khó lường
Bảo thương chưa hẳn đã thương
Hợp tan là chuyện bình thường chứ sao
Đời như một giấc chiêm bao
Nồng hương tình ái ngọt ngào đắm say
Đời người cũng lắm đắng cay
Gian lao thử thách và đầy bão giông
Dẫu là gió rét đêm đông
Hai ta kết một chữ đồng nàng ơi
Sáng lên ánh mắt em ngời
Bờ thương bến đậu là nơi ta về
Đạo chồng vợ nghĩa phu thê
Tay ôm mình ấp má kề... trăm năm!
Đồng Kế
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Trần Tài minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét