Thơ ca - Văn học - Nghệ thuật - Kiến thức - Hài hước - Ngôi sao - Người mẫu - Ảnh đẹp - Video Sáng tác - Sưu tầm
Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017
Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Thú đau thương
THÚ ĐAU THƯƠNG
Trong cuốn Văn Học Việt Nam (1900 - 1945), Phan Cự Đệ bình về thơ mới: "Cái nguy hại lâu dài và khó chữa của Thơ Mới là nó làm cho người ta say sưa trong cái buồn vơ vẩn, trong cái cô đơn, chán nản. Lưu Trọng Lư viết: "Hãy lịm người trong thú đau thương." và Xuân Diệu viết: "Rồi bị thương người ta giữ gươm đau, không muốn chữa, không chịu lành thú độc" (Dại khờ). Đau thương mà trở thành cái "thú" thì người ta cũng không muốn chữa cho lành nữa."
Cái thú đau thương được Phan Cự Đệ nhắc ấy, Lưu Trọng Lư viết đầy đủ rằng:
Tình đã len trong màu nắng mới,
Lòng anh buồn vời vợi, em ơi!
Niềm yêu rung động đôi môi
Tình đầy khôn lựa được lời thắm tươi.
Đã héo lắm nụ cười trong mộng
Đã mờ mờ lắm, bóng thân yêu,
Đã lam tím cả cánh chiều
Trong hồn lặng đã hiu hiu mộng tàn.
Xin để gối nằm im chỗ cũ,
Hãy lịm người trong thú đau thương,
Giờ đây ta đốt nén hương
Trên tay ta buộc dải tang cho tình.
(1939, tập thơ Tiếng Thu)
Đọc xong, ta thấy cũng không hẳn đau thương là quá đỗi u sầu, mất đi sức sống. Trái lại, cái buồn vời vợi, cái mộng tàn hiu hiu, cái cánh chiều lam tím lại tràn ngập một vẻ đẹp lạ lùng, đưa người ta vào một cõi khác, nơi ta gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình.
Sầu mà phải mỉm cười. Buồn mà thấy lòng bình lặng. Thơ mới cũng thật nguy hiểm vậy.
(sưu tầm)
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Trần H. Hải minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét