Thơ ca - Văn học - Nghệ thuật - Kiến thức - Hài hước - Ngôi sao - Người mẫu - Ảnh đẹp - Video Sáng tác - Sưu tầm
Thứ Tư, 2 tháng 10, 2024
Thơ Lục Bát tháng 10.2024 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
1. TIẾC...
Tưởng đi ngắm biển Quảng Ninh
Bỗng nhiên lạc mãi Thái Bình vì sao?
Đời như một giấc chiêm bao
Tiếc là đất rộng, trời cao... kém tài
Tiếc cho một chặng đường dài
Còn chưa hiểu hết đúng, sai... bao người
Tiếc vì dang dở nụ cười
Khi mùa thu chín đang tươi nắng vàng
Dù không xinh đẹp ngỡ ngàng
Nhưng ta vẫn tiếc bởi nàng dễ thương
Tiếc là yêu chỉ đơn phương
Đành chia tay để lên đường về quê
Vẫn còn một chút đam mê
Cho mùa cày cấy, làm thuê... chính mình.
Đậng Vương Hưng
2. CHIỀU THU LÁ RỤNG
Chiều buông khí lạnh se se
Hồn thu day dứt thầm nghe đất trời!
Hững hờ chiếc lá nghiêng rơi
Thế là đã hết một thời tươi xanh!
Tháng năm hái nụ vin cành
Gần xa quen lạ mún manh giữa đời
Cầu cơ cơm áo kiếp người
Hương tàn sắc nhạt ngậm cười xót xa!
Nỗi niềm thương nhớ nụ hoa
Lời thề trăng gió nhạt nhòa đầy vơi
Tình xưa tiếc nuối xa vời
Đường xuân lỡ bước một đời dở dang.
Phận đời đếm tấc đo gang
Chiều thu lá rụng lệ tràn đắng môi!
Phạm Tự
3. NHỚ MIỀN HÁT THEN
Ngược lên đông bắc, rộn ràng
Hát then- đàn tính lại càng nhớ nhau
Noọng ơi người ở nơi đâu
Bao mùa hạt rụng, cau trầu dở dang
Núi cao thu trải nắng vàng
Rừng thay áo mới, lang thang một mình
Quân dân cá nước nghĩa tình
Cùng lên phát rẫy bóng hình bên nhau
Nhà sàn- bản cũ nơi đâu
Sườn non tìm bạn canh thâu lỡ làng
Men nồng nghiêng ngả xốn xang
Câu then, đàn tính vội mang đi cùng
Mùa xuân lễ hội Lùng tùng
Ngày vui nhóm lửa bập bùng lượn, shi...
Tiếng đàn xưa tiễn anh đi
Về Cao Bắc Lạng thầm thì lời thương
Ngược xuôi nhớ những bản mường
Câu then hò hẹn quê hương quế, hồi.
Nguyễn Đức Vân
4. GIÁ NHƯ
Giá như tôi chẳng lướt phây
Chẳng say đắm suốt đêm ngày vì thơ
Giá như tôi chẳng mộng mơ
Thì không khổ sở đến giờ vì yêu.
Giá như tôi có máu liều
Nói ngay, nói thật những điều… trái tim
Giá như tôi chẳng gặp em
Mắt em đừng có nhấn chìm hồn tôi.
Em đừng xinh đẹp em ơi!
Giá như có thể tôi thôi dại khờ!
Si mê đâu chỉ có mùa
Tôi xin em chớ bỏ bùa… vào tôi.
Trần Trọng Giá
5. GỬI XA XÔI
Chúng mình ở quá xa nhau
Lá trầu chưa thắm buồng cau đã già
Đang còn trong giậu người ta
Thì thôi hoa mướp hoa cà mà chi!
Trái tim xin bớt thầm thì
Nghe phương trời ấy nhắn gì chiều thu
Trịnh Duy Sơn
6. ĐƯỜNG VỀ QUÊ MẸ
Trở về quê mẹ bao xa
Bước trên lối nhỏ nắng nhoà ban mai
Đó đây ngập cánh đào phai
Chợt đâu thấp thoáng dáng ai thuở nào
Sông xưa bến cũ nao nao
Chuyến đò ngày ấy khát khao trở về
Đỏ hoa gạo, rực đường quê
Gió xuân đùa giỡn trên đê đón chào
Miền đầy giọt nắng xôn xao
Hương trầm dìu dịu ùa vào hồn tôi ...
Cổng làng lễ hội hát đôi
Dặt dìu chan chứa ấm lời mẹ ru
Bức tranh quê dệt thành thơ
Đường về từng bước gió đưa hương đồng...
Phạm Thúy Vinh
7. THU CHÍN
Con thuyền chở nắng qua sông
Heo may vồ vập ngô đồng ngoài đê
Riêng em vẫn chọn lối về
Áo vàng như dụ đam mê cuối mùa .
Tháng mười còn đó cuộc đua
Chín vàng thơm bưởi, hương chùa tỏa lan
Mặt hồ lớp sóng mênh mang
Mây chìm, mây nổi thở than bao ngày.
Bao người tìm lại men say
Của mùa thu chín vòng tay ấm nồng
Giở ra, gói lại lại mong
Bóng ai đừng vội tan trong ráng chiều.
Kim Phượng
8. MỪNG THỌ MẸ
Tháng ngày đằng đẵng trôi qua
Ngàn thu vẫn biết đây là bể dâu
Còng lưng, mỏi gối, trắng đầu
Bước đi chẳng vững, ngồi đâu cũng cười
Khô cằn cây héo… lại tươi
Vượt lên số phận vàng mười chẳng hơn
Trăm năm nước chảy, đá mòn
Đức nhân để lại cháu con nối đời.
Trịnh Toại
9. MẸ ƠI SẮP HẾT MÙA RỒI
Mẹ ơi sắp hết mùa rồi
Chợt thương tháng tám ngoài trời lá bay
Mẹ ơi sắp cạn tháng ngày
Từng ô cửa dở hoa cài nhện giăng
Trời mưa loang rách bóng trăng
Mắt khuya thăm thẳm buồn hoang dại buồn
Thanh xuân sắp trút cạn nguồn
Sợi đen sợi bạc đang cuồn cuộn xoay
Mẹ từ về phía chân mây
Con, đường xuôi ngược bụi đầy áo cơm
Mà trong sâu thẳm tâm hồn
Bộn bề nhặt chữ nghe xôn xao cười
Mẹ ơi sắp cạn mùa rồi
Con nghe nuối tiếc sắc trời thanh xuân
Mạc Tường Vy
10. KHÓ LƯỜNG NÔNG SÂU
Mây còn theo gió lả lơi
Để ta bao những rối bời ruột gan
Dư âm một cuộc tình tan
Còn đây một chút nắng tàn cuối Đông
Gió lay rụng trái Ngô Đồng
Cuộc đời khi có lúc không nào ngờ
Một mình giữa chốn bơ vơ
Dạt trôi lạc mấy bến bờ hoang liêu
Còn đây bao những dấu yêu
Những năm những tháng sớm chiều bên nhau
Mà sao chẳng vẹn trước sau
Nỡ đành đổi sắc thay màu lá hoa
Nhắm vào lại mở mắt ra
Vẫn là một cõi người ta vô thường
Đã là thương có còn thương
Thật là vô định khó lường... nông sâu!
Đồng Kế
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh LeQuyet Photography minh họa sưu tầm từ internet.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét