01. NGÓNG TRÔNG
Qua rồi một áng mây trôi
Và bao nhung nhớ cứ vời vợi mong
Cái hồi em chửa có chồng
Tơ hồng đầu ngõ cứ cong cớn chờ
Bây giờ ra ngõ thẫn thờ
Tơ hồng chả thấy thấy bờ duối khô
Gió mây một dải hững hờ
Và bao khao khát đợi chờ… hư không
Biết bao cô gái chưa chồng
Dửng dưng… Chỉ vẫn ngóng trông một người
Nguyễn Bích Nền
02. TRƯỜNG SƠN NGHE TIẾNG CHIM CHIỀU
Tìm con, về với Trường Sơn
Tiếng chim khắc khoải… chắc cơn cớ gì?
Đài cao vạt nắng nhu mì
Chiều xô bóng mẹ, vân vi lẽ đời
Ngổn ngang lòng, lá xanh rơi
Khói nhang mẹ thắp ngát nơi anh nằm
Tuổi tên lạc bấy nhiêu năm
Rừng xa quần tụ xót đằm thời gian
Mẹ như trôi giữa đại ngàn
Vớt cơn bóng xế gắn hàn nỗi đau
Lặng thầm kẻ trước người sau
Tạc vào sông núi sắc màu kiên trung
Trường Sơn mưa xối, nắng nung
Mỏng manh dáng mẹ trập trùng phù vân
Bàn chân lần lữa bàn chân
Chim chiều giãi tiếng mấy lần xót xa…
Đinh Thường
03. THU CỐ HƯƠNG
Thu về trở giấc heo may
Ai đem cột gió để lay bờ chiều
Giật mình rơi vỡ đăm chiêu
Mắc hồi chuông mỏi bỏ liều vào tôi
Lúa đưa hương cốm lên rồi
Cành cao trái thị đang ngồi đánh đu
Thơm vàng theo bóng lãng du
Cánh đồng ngọt đẫm lời ru hồn làng
Trải lòng vui bước mênh mang
Chạm đôi mắt biếc
rẽ ngang vào
mình...
Lại Quốc Biểu
04. LỤC BÁT NGẨN NGƠ
Trăng tà ôm mộng năm canh
Ngồi trông chiếc bóng mong manh hiện về
Ai đi ôm trọn câu thề
Bỏ quên thuốc lú bùa mê cho người
Nhủ quên đi khóe mắt cười
Nhủ quên đi nét môi tươi nở giòn
Nhủ quên đi gót cỏ son
Ánh trăng vẫn cứ soi mòn từng đêm
Lối xưa người đã quên tên
Nhà xưa giờ chỉ còn nền cỏ lau
Áo xưa vẫn giữ nguyên màu
Hương xưa gió đến vò nhàu…bỏ đi
Tình yêu là cái chi chi
Lá vàng vẫn cứ xanh rì trong tim
Nặng duyên phải chuyến đò chìm
Một đời ngơ ngẩn đi tìm ngẩn ngơ.
Nguyễn Lâm Cẩn
05. THU VỀ
Thu - Đêm sương lạnh giăng đầy
Đêm thu nghe gió heo may chuyển mùa
Thu về theo những cơn mưa
Ngâu vầy như mới chợt vừa qua đây
Lá vàng trên ngõ rụng đầy
Thu xưa giống với thu này đam mê
Chẳng mong thu vẫn cứ về
Lũ sông mấp mé mặt đê xanh gầy
Dỗi hờn lúc tỉnh lúc say
Mưa ào ào tạnh, nắng đầy mặt sông
Tháng năm mòn mỏi ngóng trông
Chân cầu Ô Thước cầu vồng đón em
Giao mùa buồn thả trước thềm
Lòng nghe xao xác trọn đêm gió lùa
Thu về em đã về chưa
Ngưu Lang Chức Nữ sau mưa sum vầy.
Hồ Đình Bắc
06. CHÁO TÌNH
Ngự thiền
Chềnh ễnh lò hoang
Thời gian sẹo xước, góc làng tơ hơ
Cháo hành
Ngon đến ngẩn ngơ
Trái tim chưa một phút giờ rung rinh
Thiên linh linh
Địa linh linh
Nhân gian một khắc, chỉ mình "ta" thôi
Vườn trăng
Hai nửa mảnh đời
Vỡ òa
Đáy đất
Nóc trời
Chảy tan
Mặc cha
Cái kiếp hồng nhan
Thì đây
Vạn bạc
Ngàn vàng
Hiến dâng
Dạ xoa
Vụt hóa thiên thần
Côn đồ nghịch tặc bỗng thành nết na
Vườn tình
Ăm ắp trăng ngà
Hôm nay em rất đàn bà với anh
Dắt nhau
Đến tận trời xanh
Nhân tình thế thái, quẳng quăng mặc đời
"Mẹ cha con Nở" đâu rồi
Em đây... hí hí... mình ơi... cháo hành.
Phạm Luyến
07. THU ẤU THƠ
Quay về gỡ rối cỏ may
Bám vào chân sáo những ngày thơ ngây
Với chiều níu cánh mây bay
Gửi mơ ước tới trời đầy gió trăng
Tùng dinh đi đón Chị Hằng
Rủ luôn lũ cuội dung dăng đường làng
Ngả lưng trên cánh đồng vàng
Chiêm bao một giấc mơ màng du tiên
Cuối tuần theo chị chợ phiên
Tò he, kẹo bột xin tiền mẹ mua
Cởi truồng tắm dưới trời mưa
Cơm cà ăn với canh cua đồng mình
Xem văn công ở sân đình
Lẳng lơ Màu Thị đi rình quả mơ
Thả hồn trong mắt nai tơ
Thủa em mới lớn, giả vờ làm quen
Điểm mười thày mẹ, cô khen
Thỏa thuê vui sướng, bon chen… kệ đời
Bùi Ái Nhân
08. MẸ TÔI
Mẹ tôi con một ông Đồ
Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh
Như hoa nhài vốn dịu lành
Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang
Mê cha tôi, vị giáo làng
Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho
Bốn phương đông đúc học trò
Văn chương, thơ phú một kho văn bài
Trường quê bốn chục năm dài
Môn sinh vào bậc hiền tài cũng đông
Mẹ tôi người thuộc nằm lòng
Truyện Kiều, thơ phú vốn dòng cổ thi
Tên cha mẹ đặt : Hoa Quỳ
Chín mươi tư tuổi, một thì ...
Mẹ tôi ...
Đất làng, là đất làng ơi
Ngót ngon thế kỷ xa xôi mà gần
Mẹ tôi nhiều lắm, phong trần
Mẹ sinh con, mười mười lần, gian lao
Đôi lần cảm sốt tào lao
Mẹ không biết, bệnh viện bao giờ mà
Mấy lần con dẫn chơi xa
Ở đâu mẹ cũng nhớ nhà quê hơn
Nhớ Quý Cao, nhớ chợ Đồn
Nhớ con sông Luộc, không còn chia xa
Cây cầu giờ đã bắc qua
Hôm nao mẹ cũng lần ra thăm cầu
Một chiều thu, có ngờ đâu
Tối thăm con gái, đêm sâu về nhà
Mẹ theo Tiên tổ ông bà
Đi trong giấc ngủ như là giấc tiên
Đêm nằm nghe điện réo lên
Con nghe tin mẹ, con tim rụng rời
Con vin cây khóc gọi trời
Khóc năm mươi sáu tuổi đời, thương đau
Con quỳ giữa nắng, dập đầu
Quỳ bên mộ mẹ cha, lau lệ nhoà
Nỗi đau nào nữa hơn mà
Đời con mất mẹ, mất cha ...
Lạy trời...
Kim Chuông
9. HOA MUA
Ngày xưa hai đứa chiều chiều
Rủ nhau chơi hái thật nhiều hoa mua
Hoa mua em bán tôi mua
Tiền là lá rụng cuối mùa vàng bay
Rồi tôi kết lá thành dây
Kết hoa vào lá, kết ngày vào đêm
Kết thành hoa cưới trao em
Vòng hoa tím mái tóc mềm bến sông
Cô dâu cười ửng má hồng
Dắt tay chú rể chạy rong khắp làng…
Sao giờ mây trắng sang ngang
Hoa mua nở tím rụng sang tay người
Thuyền còn một bóng trôi xuôi
Tình còn một đám lá rơi giữa dòng
Mẹ buồn đám cưới em đông
Xe hơi chín chiếc, qua sông chín đò…
Ngược thuyền về với tuổi thơ
Bến sông vẫn tím đôi bờ hoa mua
"Hoa mua ai bán mà mua"
Để tôi vớt lá tìm mùa thu xa?
Thanh Trắc Nguyễn Văn
10. CHIẾC LÁ RƠI
Ô kìa! Chiếc lá bay bay
Ngập ngừng rơi cạnh dấu giày ai qua
Hình như lá cũng xót xa
Chỉ còn tý nữa người ta giẫm vào.
Trước đây còn ở trên cao
Gió lay, lá vẫn vẫy chào người qua
Nhất là ở chỗ ngã ba
Gió nhiều, lá cứ hát ca…tặng đời.
Giờ là phận chiếc lá rơi
Thương thay xác lá tả tơi giữa đàng
Trách trời sao lỡ vội vàng
Chẳng cho lá kịp trang hoàng mùa Thu.
Phạm Ngọc Lại
11. SAY HƯƠNG
Hạt mưa rơi vỡ bên thềm
Bàn tay ướt lạnh cỏ mềm thấm mưa
Cho tôi tìm lại ngày xưa
Bông hoa gạo rớt người vừa bước qua
Nụ cười nghiêng cả tháng ba
Gió hiu hiu lạnh làn da ửng hồng
Bờ môi cô gái chưa chồng
Xách luôn cả chợ trong lòng bàn tay
Nụ cười má đỏ hây hây
Tôi chưa men rượu đã say trong lòng
Dáng em nghiêng mái đình cong
Gặp tôi e thẹn cứ vòng đường xa
Cái ngày hoa mận nở hoa
Gió luồn khe cửa món quà nhỏ xinh
Biết rằng thiếu nữ thích mình
Tôi chưa kịp đáp mối tình lặng câm.
Hà Ngọc Hoàng
12. THÌ THẦM VỚI DÒNG SÔNG
Êm đềm tựa khúc ca dao
Dòng sông như dải lụa đào nên thơ.
tương tư
vắt giữa đôi bờ
để căng phím nhớ
dây tơ buông chùng …
Tìm gì
giữa cõi mông lung ?
Thói đời bạc đến tậncùng
xót xa
Khóc đâu mà lệ nhạt nhòa?
Chiều như gương mặt chưa pha nụ cười .
Trầm mặc
con nước vẫn trôi...
Ta ngồi vớt bóng mình soi
Chợt buồn…
Vũ Thương Giang
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Hồ Hiền (dưới bài thơ 11) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét