Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018

Thơ hay mỗi ngày (14)

Thiếu nữ áo dài trắng đứng dựa cây

1. QUÊ HƯƠNG

Bài thơ đầu tiên anh viết về Em
Về con cò rạc cánh
Trên cánh đồng hun hút xanh
Nơi ấy có ba má anh
Bàn chân trần bao năm bấm sâu vào đất
Để từ ấy nhựa sống nảy chồi.
 
Bài thơ đầu tiên anh viết về Em
Về tiếng trống  rộn ràng ngày hè, ngày hội
Rạng rỡ tích tuồng hát bội
mừng lễ kỳ yên
 
Bài thơ đầu tiên anh viết về Em
Về gốc cau, dây trầu xanh ngắt
Về củ khoai đằm sâu mùi đất
Nồng nàn lửa rơm
 
Bài thơ đầu tiên anh viết về Em
Về những dòng sông mênh mông bát ngát
Có hạt phù sa đọng trong từng câu hát
Để bãi bờ cây trái xum xuê
 
Anh đã từng ngủ mê
Trên những nẻo đường cát bụi
Câu vọng cổ trưa nào khiến lòng anh bối rối
Để bài thơ đầu đời anh phải viết về Em.

(Báo Cần Thơ)

Trầm Thanh Tuấn


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng, nón lá


Thiếu nữ áo dài trắng đứng tựa vách đá

2. NỬA CUNG

Vẫn phố dài xao xác người qua
Vẫn vùng nhớ trôi vèo khoảng lặng
Tiếng dương cầm vang vang chầm chậm
Nửa cung buồn nhoi nhói phím cô đơn.
 
Giá chưa từng có những giận hờn
Không gian nhỏ nhìn quanh quen thuộc quá
Người nhìn nhau đã thành xa lạ
Mỗi khóe mi vời vợi một màu trời.
 
Biết bao lần tìm kiếm hụt hơi
Mình trốn nhau giữa nếp ngày nhàu nhĩ
Giọt dương cầm vẫn ngân đều thủ thỉ
Kéo dài thêm miền trắng những đêm mơ.
 
Phố vẫn là phố thuở ngây thơ
Khoảng trống nhớ vẫn đầy vơi như thế
Mà nửa cung sao hoài dang dở
Cuối chân trời chỉ một cánh chim côi.

(Báo Cần Thơ)

Vĩnh Thông


Thiếu nữ áo dài hồng ngồi tựa thuyền thúng

3. CÁNH CÒ CA DAO

Trắng chấp chới cánh cò
Mang lời ru của mẹ
Mang chuyện bà hằng kể
Bay về miền thẳm sâu
 
Chiều mải miết lưng trâu
Chú mục đồng thổi sáo
Chao cánh cò hư ảo
Nâng tiếng sáo bay xa
 
Cò “bay lả bay la”
Trong lời ru dịu nhẹ
Trong bao la tình mẹ
Những vui buồn chơi vơi
 
Để đi suốt cuộc đời
Cánh cò còn chấp chới
Cho hồn ta vỗ mãi
Trắng cánh cò ca dao!

(Báo Cần Thơ)

Lê Anh Phong


Thiếu nữ áo dài trắng 4. VỀ CỒN SƠN

Sao gọi tên Cồn Sơn
Cù lao bốn bề sông nước
Chỉ thấy hàng dừa cao vút
Những mái nhà thấp thoáng tán cây xanh...
Chiếc ghe chòng chành đưa ta rẽ dọc ngang
Chùm ổi bự thơm nồng mát mắt
Những chùm nhãn níu cong cây tán
San sát hàng hồng, rực thắm má em...
Dường như hương bưởi đã ướp mái tóc em
Mượt mà quá, những sợi dài óng ánh
Anh mong giúp mở quán gội đầu du khách
Từ bốn phương háo hức ngủ không về...
 
Bữa cơm trưa rộn rã tiếng ve
Bát canh cua đồng nhà bên ngọt lịm
Cá kho tộ trong niêu tỏa mùi thơm nức
Xì xụp lẩu gà chan bún ngất ngây...
Thật ấm áp khi mỗi nhà một thứ
Tự nguyện góp vào thành “bữa tiệc” chung
Khách trả tiền với trái tim thiện nguyện
Ơi tình người sâu đậm bốn phương...
Già chúng mình mua một mảnh vườn
Dựng mái nhà, chung trái tim nồng ấm
Mùa nước nổi nghe đờn ca réo rắt
Đám cưới bạc tại đây, sau lũ mùa nay...

(Báo Cần Thơ)

Nguyễn Hồng Vĩnh


Thiếu nữ áo đầm hồng

5. MÙA THU NŨNG NỊU

Gió đừng cõng nắng về trời
Phía mưa còn đó những lời ru xưa
Giọt buồn rớt nhẹ lưa thưa
Giọt ngâu thủng thẳng
Đủ vừa lòng nhau.
 
Lòng riêng
Nhúng nước có nhàu
Bánh đa nhúng nước
Có đau hạt vàng?
Ta người cõi mộng lang thang
Hỏi vơ hỏi vẩn những đàng có không.
 
Người đừng lấy thước dò sông
Lỡ mai con nước đổi dòng
Sông đau
Này con mắt liếc
Dao cau
Ca dao đọng lại
Sắc màu yêu thương.
 
Sợi tình ngày ấy còn vương
Mùa Thu vàng lá
Để hường môi ai?
Ơ kìa
“Tóc gió thôi bay”
Mùa đang làm nũng
Lá lay
Mây trời.
 
Chiều đang cõng nắng
Thu ơi!

(Báo Cần Thơ)

Từ Dạ Linh


Thiếu nữ áo bà ba nâu, rổ đựng hoa

6. MẸ VÀ MÙA THU

Vén chiều níu làn hương cốm
Lá vàng dệt cõi thu xưa
Heo may vấn vương tóc mẹ
Sợi thương sợi nhớ nao lòng
 
Hoa khế rụng miền thu tím
Giếng rêu xanh bóng thời gian
Mẹ múc một đời tần tảo
Mồ hôi đẫm ướt lưng chiều
 
Thu về từ vạt áo mẹ
Thoảng vương mùi ký ức trầm
Gian truân bàng bạc vành nón
Che miền sương trắng chơi vơi
 
Ngõ hẹp dẫn về thơ ấu
Những chiều nắng nhạt phôi pha
Mẹ gánh mùa thu thơm thảo
Thúng tre hồng, cốm ngọt bùi
 
Gió ru giấc mơ viễn xứ
Vần thơ nhớ mẹ khóc thầm
Mưa thu giăng nhòa hư thực
Hương thị gọi về xa xôi…

(Báo Cần Thơ)

Trần Thanh Thoa


Trúc Anh

7. HÌNH NHƯ

Hình như là vườn hạ
Hương bưởi dìu dịu trôi
Hình như là cơn gió
Đi qua muôn mặt người
 
Tre mắc võng ru trời
Sóng rì rào khúc hát
Cánh buồm màu phiêu dạt
Về đâu những ước mơ
 
Hình như là bài thơ
Qua cầu em nghiêng nón
Thơm nồng môi tóc ngắn
Chiều gối đầu lên tay
 
Nói gì giọt mắt cay
Nắng giao mùa bung vỡ
Người quên về lối cỏ
Chưa xa cũng nỗi niềm

(Báo Cần Thơ)

Phan Thành Minh


Thiếu nữ áo bà ba nâu

8. SEN

Đó là khi tàn một mùa sen
chỉ còn hương sen bay lên từ những bát chè của mẹ
từ những gói trà nằm yên trên chạn bếp
và trong cả những giấc mơ sen úa bên chiều
 
Buổi đêm thức chong đèn nơi cánh võng
mẹ kể câu chuyện của những ngày giỗ rằm
bà mất trong một ngày mưa tuôn như thác
mùa sen buồn ẩn ức rụng trên ao
 
Những kỷ niệm giờ nhạt nhòa như bức tranh tĩnh vật
tôi nhớ dáng lưng còng bà hay ngồi têm trầu trước hiên mưa
vầng trán nếp nhăn
lòa xòa tóc khói
và tiếng kinh Phật ngân nga sau mỗi bận chuông chùa
 
Giờ nhớ về bà là nhớ cả một mùa sen
mẹ dậy sớm hái những đóa sen vừa chớm nở
ký ức dậy hương như còn treo nơi cánh mũi
những ngày rằm
chỉ còn tôi lặng lẽ dưới hiên mưa

(Báo Cần Thơ)

Kai Hoàng


Thiếu nữ ngồi áo đầm trắng

9. MƯA RƠI TRÊN PHỐ MỘT CHIỀU

Có bao giờ em hỏi giọt mưa rơi
một chiều trôi bâng khuâng phố nhỏ
một chiều trôi dùng dằng cơn gió
nhớ nhung cứ vậy qua chiều
 
Cắc cớ gì tháng bảy mưa tuôn
lấp lối thềm xa thả mây buồn
phố nhỏ còn tôi còn gì nữa
làm thinh không nói mưa suông
 
Có bao giờ em hỏi mưa
gửi gắm gì sao phủ trắng trời
đã nghe se sắt lay hồn gió
rót kín chiều nay cuộc nhớ ai
 
Có bao giờ em hỏi lại em
những phía ngày xưa giữa lưng thềm
gió về câu nệ mùa xa vắng
nên nhớ thương nhiều ngập lối mưa
 
Trôi qua phố nhỏ một chiều
nghe mưa ướt đến rất nhiều mưa ơi.

(Báo Cần Thơ)

Phan Duy


Thiếu nữ áo dài trắng hoa sen

10. KHU VƯỜN SAU NHÀ NGOẠI

Khu vườn sau nhà ngoại
Con sáo nhỏ lại về
Tìm mảnh hồn gió biếc
Bến trăng màu sông quê.
 
Đi tìm chỉ thấy bóng
Trên lối cũ nhạt nhòa
Ngoại như ngồi đâu đó
Kể chuyện ngày thu xa.
 
Khu vườn sau nhà ngoại
Dòng sông vẫn lững lờ
Những mùa xưa trái ngọt
Vỡ tiếng cười tuổi thơ.
 
Trò chơi hoàng tử cóc
Đám cưới lọng lá sen
Bầy trẻ đua nhau rước
Đứa hát, đứa thổi kèn.
 
Ngoại cười vui móm mém
Vun lá đốt mỗi ngày
Thời gian đầy tro trắng
Tóc bạc thả mây bay.
 
Đàn cháu giờ đã lớn
Mỗi đứa một phương trời
Ngoại cũng thành cổ tích
Bóng trăng gầy chơi vơi.
 
Khu vườn sau nhà ngoại
Trái chín trĩu đầy cành
Lũ chim về đâu vắng?
Giọt sương buồn long lanh.

(Báo Cần Thơ)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


Thiếu nữ áo dài trắng

--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét