Thơ ca - Văn học - Nghệ thuật - Kiến thức - Hài hước - Ngôi sao - Người mẫu - Ảnh đẹp - Video Sáng tác - Sưu tầm
Thứ Ba, 8 tháng 5, 2018
Thơ hay mỗi ngày (15)
1. MÙA THU CỦA MẸ
Mẹ đã ngủ yên rồi giấc ngủ nghìn thu
Chẳng còn đếm bao mùa cây thay lá
Khép buồn vui từ đây và mãi mãi
Biết có còn thương nhớ đứa con xa!
Mùa thu về rồi đó mẹ ơi!
Dòng sông tuổi thơ ngày xưa con tắm mát
Chiếc lá bần rụng trôi theo dòng nước
Hoa lục bình nhuộm tím một triền sông!
…Ngôi nhà cũ mùa thu con trở lại
Đã vắng rồi bóng mẹ ngày xưa
Cây khế ngọt sau hè đung đưa trái
Gió xạc xào đâu tiếng mẹ ru?
Biết mẹ có vui không
chiều nay con về thăm mẹ?
Mà nắng vàng thu như bỗng ấm đất trời!
Con đường quê ngày bé thơ đi học
Ngỡ thấy mẹ về nắm chặt tay con…
(Báo Cần Thơ)
Đặng Hoàng Thám
2. CHIỀU TRÔI
Ngập ngừng mười tám đôi mươi
ta già nua mất nụ cười thanh xuân
cũng chiều phố nhớ bâng khuâng
cũng lần đưa tiễn cũng sân ga chiều
Em vừa hăm mấy tuổi yêu
ta còn hoang gót cô liêu một mình
nghe chiều gói ghém lặng thinh
nhớ thương đến bất thình lình nhớ thương
Chiều nay nghe rối tơ vương
để miên man nhớ một phương xa nào
sân ga có đợi con tàu
thôi phiêu bạt cho dạt dào ước mơ
Một chiều gió chợt ngẩn ngơ
lá rơi để chạm tiếng chờ đợi ai
em vừa hăm mấy tóc mai
ta vừa già mất chiều nay nữa rồi
Dịu dàng nắng thả chiều trôi
để ta lạc phía bờ môi em cười.
(Báo Cần Thơ)
Phan Duy
3. TRÊN CHẤM DUYÊN ĐỜI
Gió trùng phùng đưa anh tới
Nắng đùa hội ngộ đón em qua
Để lại thời gian ôm chầm nỗi nhớ
Như bến đời trầm tích phù sa
Chùa Trúc Lâm nghiêng bóng nắng
Vườn dâu lung linh kết trái nên duyên
Như tóc em khẽ khàng trong gió
Chạm hạt tình thổn thức mênh mang
Rồi anh qua những nhánh sông
Sao nghe tiếng lá xào xạc trong lòng
Tìm một chút dập duềnh trên mặt nước
Màu chôm chôm ửng đỏ giấc mơ nồng
Mai dẫu có phương trời nắng gió
Xin nhớ nhau trên những chấm duyên đời
Phong Điền thầm tỏa hương hoa trái
Ngọt lịm môi em duyên dáng gọi mời
(Báo Cần Thơ)
Nhật Hồng
4. SẮC CHIỀU NẮNG HẠ
Có một thời em yêu nắng hạ
sắc hồng phượng gửi mái trường xưa
có một thời em bắt giọt mưa
lần tan học về ngang lối nhỏ
Có một thời duyên tình bỏ ngõ
tóc em bay rối mấy si tình
có một người độc bộ lặng thinh
giận áo trắng hững hờ đếm bước
Rồi cứ vậy dòng đời xuôi ngược
cô bạn ngày xưa vắng đâu rồi
rồi cứ vậy tháng ngày trôi
chiều hạ rót sắc hồng phượng nhớ
Người trở về dấu chân nào bỡ ngỡ
quãng thời gian xa vắng ngậm ngùi
ai đem hạ thắp chiều thui thủi
mà cô đơn lặng lẽ một người
Em có còn yêu sắc hạ tươi
như ngày xưa không em nhỉ
hay nhịp thời gian phủ màu cũ kỹ
cho chiều nay... lửa hạ giật mình.
(Báo Cần Thơ)
Dĩ Lang
5. KHOẢNG TRỐNG
Vẫn những con đường gợi nhớ gợi thương
Gần gũi thế mà xa xôi đến thế
Năm tháng nghĩ gì khi thu trút lá
Cau trái mùa không hẹn đợi trầu têm
Giấu lời buồn sau nỗi nhớ không tên
Phượng vẫn đợi dẫu cổng trường đã khép
Trong ký ức còn lời kẻng giục
Thúng quang đầy cơn ngái ngủ lao xao
Chẳng lẫn vào đâu hoa mận hoa đào
Lúa trĩu nhánh gọi bao đàn chim đến
Em hạnh phúc giữa vòng vây yêu mến
Sông lặng thầm gác mái đò không
Ngát nếp thơm xôi trong lá nhà chồng
Và mơ ước chắc chỉ mình em biết
Lặn lội thân cò cõng câu lục bát
Trong đục một dòng thương lắm cò ơi
Viên phấn tay cầm vẫn có lúc rơi rơi
Chẳng ai nỡ nhưng cuối cùng đành lỡ
Trước rộng lớn trông mong gì bé nhỏ
Chỉ có cơn mơ mới chực sẵn ngoài đời
Gần gũi thế mà lại rất xa xôi
Trái tim em vốn có nhiều khoảng trống
Chẳng để chi
Chỉ để yêu người.
(Báo Cần Thơ)
Phan Thành Minh
6. CHO MÙA THU BƠ VƠ
Thả nồng nàn lên mùa Thu tóc rối
Em nghĩ gì
Biển gọi phía vời xa
Những gì nói
Những gì em không nói
Đọng bờ môi
Mắt biếc chợt đong đưa.
Thu đủng đỉnh
E chừng đang nũng nịu
Dáng đong đưa dan díu
Trúc đong đưa
Đồng quê ta đang vào mùa
thu hoạch
Hương lúa vàng
Trĩu nặng bao ngẩn ngơ.
Em dừng tay giữa lưng chừng
Tóc rối
Nhoẻn miệng cười
Không nói
Nét duyên quê
Mùa Thu đến
Những lưng chừng bối rối
Đợi chờ chi
Ta gọi
Thu bơ vơ.
(Báo Cần Thơ)
Từ Dạ Linh
7. XIN HÃY THỬ
Nước tràn vào nhà không cách gì đỡ kịp
nước lấp xấp chân giường, nước lò dò tận bếp
xe máy xe hơi nằm chết ngổn ngang
bỗng chốc thành sông, chiếc xuồng con chợt đâu lúc lắc
mưa đêm mưa sáng mưa chiều
ngập cạn ngập sâu ngập ngắn ngập dài
đường nâng, nền cơi
hối hả
thủ phạm đích danh: khí hậu
khí hậu bần thần
lắng nghe
Có vài người đứng lại rất lâu
nhìn những công nhân trầm mình dưới miệng cống đen ngòm
mùi tanh hôi không tả nổi
ngàn lẻ một thứ rác
chai lọ, nilông, sắt vụn, miểng sành sứ, thủy tinh
đến nệm chiếu, mùng mền bỏ đi họ cũng dồn xuống đó
cống chết chìm, cống triền miên bức tử
ai chẳng muốn thành phố mình mãi xanh và sạch
ầm ĩ phô trương làm gì
tội nghiệp lề đường phủ tràn gạch đá
đất và cây nghẹt thở
đất và cây cằn cỗi quanh năm
xin hãy gọi đúng tên điều tầm thường, nhỏ nhặt
như rác và chiếc thùng của rác
như rác và sự lơ đễnh của con người
mẹ dặn con ăn chôm chôm đừng vứt vỏ đầy sân
bé ăn kẹo biết tìm nơi bỏ giấy
thấy vậy mà mừng
thấy vậy mà thương
Lẽ ra chuyện này không nhùng nhằng đến vậy
“rác là chính mình chớ ở đâu xa”
thử một ngày trầm mình làm vệ sinh đường cống
làm chị lao công quét rác chiều mưa
để bớt đổ thừa khí hậu
bởi khí hậu chỉ một phần
Xin hãy thử…
(Báo Cần Thơ)
Lê Chí
8. ĐƯỜNG QUEN LỚI CHIỀU
Sao không là em của xưa
để ta vẫn mãi như vừa mới quen
một chiều lặng lẽ không tên
về ngang phố nhỏ bắt đền chia ly
gói buồn trả nợ tình si
sao tình không trả chút gì cho ta
mới còn thương nhớ chiều qua
mà nay đã vội tình xa nghìn trùng
năm mười năm nữa mông lung
thời gian vẫn cứ lạnh lùng mà trôi
một chiều dặm lại đơn côi
là chiều rót những lẻ loi xuống chiều
cớ gì mà gió quạnh hiu
cớ gì ta mãi còn yêu thế này
mười năm đã vụt tầm tay
mười năm nữa biết có đầy nhớ quên
thì thôi phố cứ lên đèn
để xem ta lạc đường quen lối chiều.
(Báo Cần Thơ)
Phan Duy
9. RU HỜI THÁNG NĂM
Theo ngọn gió nồm
về lại tháng Năm xưa…
Gieo mầm ký ức vào mạch nguồn nỗi nhớ
Cánh bướm ngẩn ngơ thương vạt hoa mắc cỡ
Hạt lúa thủy chung à ơi ru bóng chiều…
Nhành tre già buông tơ nắng liêu xiêu
Tháng Năm thổn thức điệu ca dao xanh biếc
Neo lại bến đời
chạm tiếng lòng thao thiết
Giấc mơ hiền thơm mùi khói nao nao
Bông mướp rụng vương vấn nhịp cầu ao
Thềm giếng mờ rêu đong nghĩa tình vời vợi
Mẹ giặt tuổi xuân giữa trời sao chấp chới
Tiếng vục gầu loang vỡ mảnh trăng quê
Tháng Năm ơi! Thương tiếng cuốc tỉ tê
Chú nghé lạc bầy nằm nhai cọng khói mỏng
Nghe gió thở giữa nhịp quay chong chóng
Khúc khích nụ cười
tuổi thơ ấu nguyên xanh…
Lối cũ mờ sương dìu dặt chút hương lành
Về với mẹ thôi
Sóng thương nhớ cồn cào lồng ngực
Vọng khúc tháng Năm cất lên từ ký ức
Mưa đầu mùa dột ướt cả chiêm bao…
(Báo Cần Thơ)
Trần Thanh Thoa
10. PHỐ BÂY GIỜ ANH LẠ VỚI AI
Góc quán xưa biết còn người cũ
lá thềm xưa có còn đợi người về
hay màu nắng xưa cứ dày thêm nắng
để bước chân xưa lạc giữa biên chiều
Anh bây giờ quán lạ đìu hiu
ngồi uống cạn chút hờn lên môi cháy
quán bây giờ gió lỡ đường tai hại
nên cô đơn cầm cố đại tâm hồn
Anh cô đơn cầm cố đại nỗi buồn
lòng trở hạn cơn mưa nào lất phất
có còn không lá của ngày xưa vụn vặt
phố bây giờ trơ trọi nụ chiều phai
Anh bây giờ phố lạ còn ai
quán trả lời nhạt buồn góc nhỏ
lá trả lời bùi ngùi tiếng gió
nghe thời gian trấn lột xuân thì
Góc quán xưa có còn gã tình si
cặm cụi nhen mù chiếc bóng
xin mãi là em trong mộng
để tình anh chống chế u hoài
Phố bây giờ anh lạ với ai
lạ con đường hàng cây hay chiếc lá
lạ cơn gió lạ màu chiều vội vã
hay lạ lòng anh từ độ xa người
Em bây giờ môi nhỏ cứ cười tươi
vì gã tình si có bao giờ quên được
là hôm nay giữa chiều gió ngược
quán lòng anh say khướt lá rơi đầy.
(Báo Cần Thơ)
Phan Duy
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét