Thứ Năm, 1 tháng 12, 2022

Thơ Lục Bát tháng 12.2022 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



1. CÒN ĐÂY CŨ CÀNG

Bắt đầu phố đỏ lá bàng
Mùa đông cứ nắng chiều vàng miên man
Mắt em lạc cõi thu tàn
Thân hình cỏ dại giữ ngàn bão giông

Ngoài trời sắp sửa sang đông
Héo hon da thịt cô phòng lặng im
Mắt buồn trí nhớ lim dim
Đêm đông ướt quá con tim chuyển mùa

Tâm hồn thưa dạ nắng mưa
Thanh xuân nguội lạnh lòng vừa heo may
Bụi tình đóng lớp bàn tay
Vạn mùa đông vẫn còn đây cũ càng.

Mạc Tường Vi







2. SANG ĐÔNG

Thu tàn trở dạ sang đông
Bưởi vàng thổn thức bế bồng đong đưa
Cải ngồng ngậm đắng thành dưa
Con chim lem lém hót trưa sang chiều

Thương ai lỡ nhịp mùa yêu
Gió đông hổn hển nói điều đắm say
Vắt chiều vai áo dải mây
Vắt thương vào nhớ còn mây mẩy mùa

Mặc đời sung chát khế chua
Cháy lòng bông cúc thêu thùa sang đông!

Nguyễn Thị Thúy Ngoan





3. BAO GIỜ?

Bao giờ cho hết những chiều?
Để ta chiêm ngưỡng ít nhiều hoàng hôn
Để đêm thư thái tâm hồn
Ra đi chẳng tiếc mơ còn thần tiên

Bao giờ trút gánh ưu phiền?
Hóa thân về với thiên nhiên quê nhà
Trở về bên mẹ bên cha
Như chiếc lá rụng bao la giữa rừng...

Bao giờ chim hót chào mừng?
Đêm ngày suối hát ru từng mầm cây
Hồn bay theo gió theo mây
Vẫn ghi nhớ mãi tháng ngày bên nhau

Bao giờ hò hẹn kiếp sau?
Và tình yêu lại bắt đầu từ đây
Trăm năm như giấc mơ đầy
Biển Đông tát cạn... đợi ngày về quê...

Đặng Vương Hưng



Chung Hân Đồng


4. CHỚM ĐÔNG

Đông non dìu dặt gọi mùa
Gió may mưng mửng như lùa áo ai
Rét chưa làm chặt khuy cài
Để then tạo hóa hở dài trống canh

Mơ đêm phấp phỏng không thành
Bình minh gọi cửa thôi đành dở dang
Tối qua áo vắt ngỡ ngàng
Gió như ngượng nghịu chỗ nàng với tôi

Ơ kìa rét đến thật rồi
Bàn tay bịn rịn bồi hồi có nhau
Mắt nhìn như nói ngàn câu
Tãi lòng nhận được nông sâu mà cầm

Chưa vào cửa phật thiền tâm
Vẫn nghe trời đất bổng trầm đã qua
Mặn nồng phổ độ giao hòa
Gom men tình ủ nở hoa ấm lòng..

Đỗ Bình


Chung Hân Đồng

Chung Hân Đồng


5. LẬP ĐÔNG

Lập đông nắng chóng cũ càng
Sáng chưa kịp bỗng chiều loang tối về
Tôi vòng theo lối con đê
Vấp hờ đám cỏ cũng mê mẩn lòng

Lần hồi khát những đường cong
Cuối chiều gặp một cầu vồng sau mưa
Bóng hồng ai đến đón đưa
Gió mùa đông bắc như vừa tạt sang

Dạo quanh tới tận cuối làng
Nhặt vài quả táo rụng hoang sân chùa
Sư thầy chưa kịp mõ khua
Tiếng chuông đã thỉnh giữa mùa trầu cau

Đi qua bao phố bao cầu
Còn nghe ấm giọng đàn bầu tỉ tê
Nhớ người ra bến sông quê
Rực vàng ngồng cải triền đê thẫn thờ

Thuyền xưa hút bóng xa mờ
Buốt dòng nước chảy lững lờ chạm đông
Ngắm chùm râm bụt đơm bông
Mắt hoe đỏ cả mênh mông gió trời.

Hoài Khánh


Chung Hân Đồng



6. QUA RỒI BÃO GIÔNG

Bao nhiêu giông tố qua rồi
Tàn Đông sắp sửa tới hồi sang Xuân
Hương đồng gió nội thanh tân
Thầm mơ một nụ ái ân giấc hiền
 
Lạc hồn vào giấc mơ tiên
Trai làng bạn với thuyền quyên thuở nào
Những chiều hò hẹn hôm nao
Ngàn muôn con sóng xôn xao vỗ bờ
 
Sáng lên cả một trời thơ
Bạt ngàn xứ xở hoa mơ trắng trời
Ngàn năm một giấc mộng đời
Trăng còn theo gió lả lơi... khát thèm
 
Trời ơi là suối tóc em
Bồng bềnh trong gió nuột mềm đưa hương
Là đây giữa cõi Vô Thường
Chốn neo bờ đậu bến thương ta về !

Đồng Kế



Photo Quang Thái


7. MÙA ĐÔNG Ở LÀNG

Con trâu túc tắc ra đồng
Bờ cây mờ ảo, dòng sông nhạt nhòa
Mặt trời chậm chạp bò ra
Khói lam quấn quýt mấy nhà đầu thôn

Sương giăng ướt những lối mòn
Triền đê vài đám cỏ non úa vàng
Vài cơn gió lạ lang thang
Chim trời sải cánh ngỡ ngàng không trung

Chiếc thuyền như thể người dưng
Chênh chao khuất bóng cuối dòng sông xa
Lộc vừng cuối vụ tàn hoa
Chỉ riêng chùm khế sau nhà còn xanh

Ơn trời đãi chút nắng hanh
Vài cơn gió lạnh đã thành Mùa Đông.

Lê Hải Châu





8. QUÊ TÔI

Quê tôi sắp sửa đổi màu
Làng lên phố thị... chả giầu cũng sang

Quê nghèo Đất đã thành Vàng
Mớ rau bát gạo - giá ngang phố phường...

Tự hào một thoáng quê hương
Mà đau đáu nhớ và thương cánh cò...

Cao Trần Nguyên





9. TRÁCH

Ai đem nỗi nhớ để chờ
Ai đem tặng cả ước mơ tình đời
Ai đem nhung nhớ chia đôi
Cho ngần ấy tháng lặng lời hỏi han.

Ai đem trao mộng đa đoan
Khi thương thương vội, khi tàn tàn nhanh
Ai làm vạc gốc, đốn cành
Để cho tim rạn, khó lành đường khâu

Trách ai trao mối tình sầu
Yêu như sóng biển, nông sâu cuộn dồn
Người ơi! Đừng giận, đừng hờn
Đừng giao giảng mãi, phím đờn còn đâu

Em giờ quên nghĩa trân châu
Mặc ai dõi bóng, bên cầu không em
Quãng dài nỗi nhớ chật đêm
Cớ sao em nỡ lời quên lặng lời

Em ơi ! Yêu một kiếp đời
Chỉ em mới dám bạc người yêu em
Giở trang sách Phật bên đèn
Tình xưa Phật bảo đã hoen ố rồi

Đã thành dĩ vãng thì thôi
Đêm Thu sáng láng một trời đầy trăng.

Nguyễn Sỹ Huy





10. NGÀY CỦA SỐ HAI

Một ngày đẹp, sáu số hai
Hai trăm năm nữa có dài hơn không
Qua thành Quảng Trị đêm đông
Bao người thiếu phụ má hồng đơn côi

Chiến tranh bom đạn qua rồi
Bến Không Chồng em vẫn ngồi đợi ai
Tóc xanh mướt chẳng còn dài
Lời thề năm ấy chẳng phai nhạt dần

Bẩy hai xuân dẻo bước chân
Đếm còn bao tháng vấp dần dốc cao
Tình yêu Lục Bát ngọt ngào
Nhớ hoa cơm nguội, vườn đào Nhật Tân

Đường trường duyên phận* nên gần
Mây trôi bèo dạt* Nhâm Dần đã qua
Số hai mình vẫn bên ta
Vần thơ viết vội thay quà tặng nhau

Hoa cau điểm trắng mái đầu
Một thời trao áo bên cầu mùa đông
Dòng sông. Gió nội. Hương đồng
Số hai ngày thắm rượu nồng tỉnh say!

Nguyễn Đức Vân




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét