Thứ Năm, 2 tháng 11, 2023

Thơ Lục Bát tháng 11.2023 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



11. MÌNH VẪN NGƯỜI QUÊ

Dẫu gì mình vẫn người quê
Sợ ra thành phố tỉnh mê khó lường
Vẫn yêu Làng xóm quê hương
Vần thơ lấm láp bụi đường rong chơi

Chẳng mơ những giấc xa vời
Vẫn thương nếp rạ yêu lời hát ru
Và thương những tiếng chim gù
Loang trong sắc nắng chiều thu trên đồng

Đêm nằm nghe dế hát rong
Tìm câu cổ tích vùi trong chăn bà
Nghe lời mẹ hát dân ca
Từ bên cánh võng nuôi ta nên người

Nghe từ ruộng mật bờ xôi
Cào cào châu chấu nói lời cỏ cây
Con rô lách ngược rõng cày
Cái tôm cái tép vơi đầy bát cơm

Đông về ru giấc ổ rơm
Còn vương trong tóc hương thơm nắng chiều
Quê mình dù vẫn gieo neo
Cũng không bỏ nghĩa đua theo lối đời

Nhiều no ít đủ em ơi
Vẫn yêu thương mãi không vơi quê nghèo.

Lương Thế Phiệt







12. VỀ QUÊ

Xa về hồn cứ thẩn thơ
Biết bao kỷ niệm đang chờ ở quê
Nhớ thời cơm nắm nón mê
Chăn trâu cắt cỏ bộn bề tuổi thơ

Vẫn nghe tiếng võng ầu ơ
Nhớ ai ru trẻ qua bờ tre xanh
Khướu ai còn bé đành hanh
Ngoáy đầu lắc mỏ trên cành líu lo

Đằng xa là một đàn bò
Ăn no nhạc cổ mõ hô gọi bầy
Về quê mới thấy sum vầy
Tắm sông trai gái cả bầy choai choai

Làng trong ra đến bãi ngoài
Trông ai cũng vẻ miệt mài làm ăn
Giờ đâu còn phải băn khoăn
Bỏ công bỏ sức có ăn thôi mà

Lâu về chiếc bánh gói quà
Để biếu cha mẹ, người già, người thân
Hàng năm cứ một đôi lần
Quê hương làng xóm người gần người xa

Tình thân sâu nặng quê nhà
Lâu ngày gặp lại chan hòa tình thương.

Trần Khánh





13. AI MANG BÙA THẢ VÀO THƠ

Ai mang bùa thả vào thơ
Chạm lòng... mây ngẩn gió ngơ cả đời
Khi bồng bềnh lúc chơi vơi
Lạc trong cõi mộng tình đời khát khao!

Lạ kì sao cứ ước ao
Không men không rượu ồn ào... mà say
Trách chi cái số trời đày
Đa tình mắc phải bùa... ngây ngất lòng

Như đò mắc nợ dòng song
Suốt đời mưa nắng bềnh bồng bến mơ
Khách qua đâu có hẹn hò
Mà sao cứ nhớ ngẩn ngơ vơi đầy!

Trăng mềm gió dại sương ngây
Một đời khát vọng chua cay ngọt bùi
Bán buồn giữa chốn mua vui
Nhân tình ong bướm ngậm ngùi... cõi mơ!

Ai mang bùa thả vào thơ?    

Phạm Tự





14. ĐÁ CHÔNG

Xứ Đoài mây trắng suối reo
Lên thăm Bất Bạt núi đèo ngẩn ngơ
Người ơi đi tự bao giờ
Sông Đà soi bóng bên bờ Đá Chông

Lá bay xào xạc đầu đông
Chờ xuân nảy lộc hương nồng mùa xưa
Gà rừng gáy gọi sớm trưa
Vẳng nghe tiếng “sỏi” ai vừa đi qua

Áo nâu, dép lốp, dáng Cha
Nhà sàn lửa ấm chưa xa bao ngày
Cờ hồng phấp phới tung bay
Đời đời vẫn nhớ đất này Đá Chông

Thương Cha giọt lệ dấu lòng
Vành đai nối nhịp ước mong từng ngày
Đàn con, cháu, chắt…về đây
Nắng mưa vẫn nhớ miền này. Đá Chông!

Nguyễn Đức Vân





15. CÁNH DIỀU ĐỨT DÂY

Hoàng hôn ngả bóng xuống chiều
Hồn ta là một cánh diều... đứt dây
Rồi mai ngày sẽ sao đây
Chắc là không phải những ngày đớn đau

Thuyền tình trôi dạt về đâu
Đã qua sông Đuống sông Cầu sông Thương...
Trắng trời lau lách gió sương
Lạc lưu biết mấy nẻo đường chông gai

Hết rồi một thuở trẻ trai
Vẫn còn nặng gánh trần ai nợ nần
Vấp lên ngã xuống bao lần
Mấy hồi là đã tàn xuân mịt mờ

Chẳng còn chi nữa mà mơ
Hồn hoang lạc mấy mươi bờ hoang liêu
Đã là gió ít lạnh nhiều
Bóng dài đổ xuống bao nhiêu thẫn thờ!

Đồng Kế





16. PHẬN CỎ

Dãi dầu mưa nắng mà xanh
Chẳng đua chen chốn thị thành làm sang
Thả hồn mây trắng lang thang
Uống sương, hứng nắng mênh mang gió giời

Bão dông dâu bể đổi dời
Kệ bon chen mặc thói đời nhục vinh
Hương thầm đồng nội rung rinh
Vô tư xanh giữa bình minh nắng hồng

Hồn nhiên như lúa trên đồng
Chẳng khoe xuân sắc hoa hồng hoa lan
Ngàn đời chẳng ngại gian nan
Vạn năm xanh giữa vô vàn nhân gian

Bùi Ái Nhân





17. TRÁCH AI

Trách ai, hay tự hỏi lòng
Văn nhân chí sĩ mà không tỉnh đời
Phố Thạch Lam vọng một thời
Văn chương lấm láp chung nơi hẹn thề

Phải đâu biển rộng sơn khê
Trung tâm thị trấn đi về, ai hay?
Trách người gửi gió vào mây
Xum xuê cỏ dại, hồn cây lụi tàn...

Xót xa mưa nắng Cẩm Giàng
Có hong khô nỗi nhân gian bất bình
Mỗi người một tấm chân tình
Gửi vào hồn cốt sinh linh... tôn thờ!

Nặng lòng kêu cứu hồn xưa
Nén tâm nhang gửi vào chùa… tĩnh tâm!

Trịnh Toại





18. NGHĨA TÌNH

Xưa nay mình vẫn là mình
Cơm thơm ba bữa, thơ tình vẫn phiêu
Biết đời còn được bao nhiêu
Trời cho xanh, đến xế chiều vẫn xanh.

Vẫn là tiểu tốt vô danh      
Tiếng cười vẫn ở xung quanh nghĩa tình.

Ngân Hậu





19. GIỌT ĐỜI LẶNG RƠI

Cà phê tí tách giọt rơi
Bụi trần thoáng chốc chơi vơi muộn phiền

Phận mình đắng đót triền miên
Lắt lay nỗi nhớ gạn miền đục trong

Đã toan tính những viển vông
Hai hàng lệ ướt long đong tháng ngày

Nhân tình thế thái đọa đầy
Trời cao đất rộng trả vay một đời.

Nguyễn Kim Dung





20. CHIỀU BIỂN VÃN THU

Vũng Tàu thu vãn người ơi
Nhạn về đâu nhỉ bỏ rơi nắng vàng
Mình tôi thả bước lang thang
Tình không bến đậu lòng man mác buồn

Dặm đời trải mấy hàn ôn
Bao lần sương gió dỗi hờn tóc mây
Quê nhà đã cạn heo may
Gió mùa đông bắc lá bay động cành

Xứ xa ai kẻ nhớ mình
Thương cô hàng xóm đã thành người xưa
Bạn bầu thuở trước dần thưa
Vần thơ ngày cũ gió đưa về trời

Chiều nay… bãi biển mình tôi
Dấu chân bờ cát bồi hồi - Vãn thu!

Nguyễn Khoan




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét