Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2023

Thơ Lục Bát tháng 11.2023 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



21. HÀ NỘI MÙA CÚC HỌA MI

Em yêu hoa cúc họa mi
Yêu tất những gì anh đã tặng em
Nhụy vàng cánh trắng đan xen
Heo may dải khắp phố quen năm nào

Đông về cái rét hanh hao
Mơ màng thiếu nữ bay vào giấc mơ
Họa mi đẹp tựa vần thơ
Tặng em đóa cúc bên bờ Nhật Tân

Tay ôm bó cúc tần ngần
Như ai níu giữ gót chân không rời
Nhìn em đứng giữa đất trời
Thật là duyên dáng, tuyệt vời làm sao

Đỗ Bảo







22. CÒN KHÔNG

Chia tay ngày ấy đã lâu
Bạn đi tới tận nơi đâu chân trời?
Tóc xanh đã điểm sương rồi
Còn không mắt biếc một thời bên nhau.

Xế chiều mới dám buông câu
Để thương để nhớ từ đâu ùa về
Vẫn còn nguyên vẹn đam mê
Lo chi phai nhạt câu thề người ơi.

Gặp nhau chốc lát để rồi…
Con đò xưa cũ lại rời sang sông
Nhớ nhau gửi một tiếng lòng
Cho người xa mãi trông mong ngày về…

Trần Trọng Giá





23. VIẾT Ở LỆ CHI VIÊN

Vẫn còn đây Lệ Chi Viên
Bần thần đăm đắm nỗi niềm xa xưa
Nắng chiều bạc thếch già nua
Oan khiên dậy đất như vừa hôm qua

Một đời văn nghiệp hào hoa
Binh thư mưu lược tài ba lẫy lừng
Giặc Minh bạt vía hãi hùng
Nằm gai nếm mật gánh chung chu toàn

Mang đại nghĩa thắng hung tàn
Thay cường bạo bởi trí nhân sáng ngời
Công thần trọn đạo bề tôi
Lấy dân làm gốc tình đời bao dung

Nỗi oan tức tưởi quay cuồng
Từ quan không tránh khỏi guồng bon chen
Gian thần ô lại nhỏ nhen
Bày mưu tráo án kế hèn giết Vua

Hùng hồn Đại cáo bình Ngô
Tạc sâu bia đá Đền thờ Ức Trai
Danh nhân Văn hóa thiên tài
Tuyên ngôn độc lập mấy ai sánh cùng

Sao Khuê lấp lánh ngàn trùng
Thảo thơm nhân nghĩa thức cùng nước non.

Nguyễn Thành Vân





24. ĐOẠN TÌNH LỠ

Thu về vàng lá trên cây
Lả lơi cánh bướm nắng hây hây vàng
Bước chân khoan nhật mùa sang
Áo em tha thướt chiều loang mây Hồng

Sao em vẫn cứ ở không!
Để anh mê đắm môi hồng mắt nai
Giọt đời giữa chốn thiên thai
Du dương từng khúc miệt mài đường tơ

Cứ vì ai đó mà chờ
Mà thương, mà nhớ dại khờ con tim
Biết rằng họ vẫn lặng im
Mà sao em lại đi tìm hư vô

Biết rằng chẳng được như mơ
Mà em giữ trọn câu chờ gửi trao
Lối về mờ ánh trăng sao!
Bước em đi vẫn chênh chao tứ mùa

Phạm Hoàng Oanh





25. VẪN TRONG TA

Một thời tuổi trẻ đã qua
Mấy ai đong đếm tuổi già chờ mong
Dòng đời chìm nổi bão giông
Như cây lúa khát trổ đòng đợi mưa

Nhớ từ cái thuở ngày xưa
Vườn cây trĩu quả những trưa nắng hè
Đàn cò sải cánh đồng quê
Vào mùa hương cốm thu về ngẩn ngơ

Tay ai búp ngọc thơm tho
Lượm từng gồi lúa sân kho đầu làng
Nhớ ngày hoa Cải trổ vàng
Tim ai còn rộn xốn xang tay cầm

Gửi vào dòng chảy mạch ngầm
Mầm yêu róc rách thì thầm trong ta

Phạm Thúy Vinh





26. MỘT NỬA

Xin là một nửa của nhau
Dù cho khóe mắt đã nhàu chân chim.
Xin trao một nửa trái tim
Nửa còn dĩ vãng giấu im đáy lòng.

Xin trao câu hát còn nồng
Câu thơ viết vội, chở long đong đời.
Xin trao nửa ánh mắt ngời
Chút tương tư sót từ thời ngây thơ.

Xin trao một nửa giấc mơ
Nửa đời còn lại bây giờ trao nhau.

Oanh Lê





27. CHƯA KỊP

Nắng chưa kịp cạn đã vàng
Mưa chưa kịp khắp ướt ngang cánh diều
Người chưa kịp tỏ bao nhiêu
Tháng năm còn lại những chiều trong nhau

Đã từng chia nửa nỗi đau
Bát cơm sẻ nửa cuộng rau muống gầy
Bên nhau gồng gánh vơi đầy
Tình sâu nghĩa nặng ngỡ ngày nào vơi

Bây giờ mỗi đứa mỗi nơi
Trông ra lại nhớ một thời xa xưa
Chiều tàn đổ bóng trong mưa
Tiếng chuông thanh vọng cũng thưa thớt buồn

Ai đi cho hết ngọn nguồn?
Ai còn ở lại và luôn đợi chờ?
Giọt buồn ngấn lệ câu thơ
Trong trang sách cũ bao giờ nhạt phai?

Nguyễn Quỳnh





28. CHIỀU ĐÔNG

Chiều đông ngắm dải cải ngồng
Trải theo bờ bãi dọc sông quê mình
Càng yêu phong cảnh hữu tình
Chiều đông yên ả thanh bình đẹp sao

Cải vàng cùng cánh bướm chao
Phất phơ theo gió nao nao trong lòng
Có cô thôn nữ bên đồng
Giữa màu vàng của cải ngồng xinh tươi

Mời về ngắm cảnh quê tôi
Tình quê mộc mạc suốt đời in sâu
Dù đi trăm nẻo nơi đâu
Cảnh quê gắn bó bền lâu suốt đời

Đỗ Lương Điền





29. QUÊN LÃNG ĐÀNH SAO

Một ngày với gió heo may
Mây trôi bảng lảng bên ngày hội thơ
Hữu duyên nơi ấy bạn chờ
Trao nhau ánh mắt mà ngơ ngẩn lòng

Cuộc đời gạn đục khơi trong
Lại vương khoé mắt lệ vòng người xưa
Một di tích chẳng phải chùa
Mà rêu phong kín như chưa ai vào

Thu vàng gom cái hanh hao
Còn nghe tiếng bạn thủa nào Thạch Lam
Xưa kia Tự Lực Văn Đoàn
Nay thành phế tích hoàng tàn tang thương

Một thời nổi tiếng văn chương
Mà giờ lạnh lẽo thê lương thế này
Thu đi khoé mắt còn cay
Văn chương nào biết có ngày lãng quên.

Hoàng Minh Thuận





30. GỌI LÁ VỀ TRỜI

Ta đi gọi lá về trời
Lang thang suốt cả một thời tóc xanh
Đêm qua nghe gió giật mành
Buồn cô đơn hót trên nhành chiêm bao.

Dang tay cho gió tựa vào
Gió đưa một trận mưa rào rồi xa.
Ngoài hiên lá rụng la đà
Người yêu dấu bỗng hóa là người dưng…

Yêu thì yêu quá ngập ngừng
Xa thì xa đến quá chừng là xa!

Đào Phong Lan




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét