Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012
Tạp văn: Đâu rồi những ngày xưa?
ĐÂU RỒI NHỮNG NGÀY XƯA?
Em có còn nhớ không? Ngày xưa chúng mình đã từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp. Nhà hai đứa mình ở gần cạnh bờ sông, bờ sông có rất nhiều hoa dại. Nhưng đẹp nhất vẫn là những cánh hoa mua màu tím lung linh trong nắng chiều.
Ngày xưa hai đứa chiều chiều
Rủ nhau chơi hái thật nhiều hoa mua
Hoa mua em bán tôi mua
Tiền là lá rụng cuối mùa vàng bay
(Hoa mua – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Anh còn nhớ thuở ấy em hay dỗi, hay hờn và hay khóc nhè lắm! Nghĩ cũng lạ, không hiểu sao một đứa con trai như anh lại cứ thích chơi chung với em. Mà chơi chung với em nào có vui thú gì đâu. Phải cùng em lò cò bẹt, rồi phải nhảy dây, phải đánh đũa... Nghĩa là phải chơi toàn trò chơi của đám con gái! Nhiều khi còn phải nhường hết cho em những cái thật phi lý nữa. Nhường cho em bầu trời, nhường cho em ánh trăng, nhường cho em những mảnh sao. Nhường cho em hết tất cả. Anh chỉ còn là bóng đêm!
Ngày xưa có một bến đò
Tuổi thơ cùng nhảy lò cò mà chơi
Có lần nước mắt em rơi
Tim tôi rụng xuống rối bời nỗi đau
Em giành một nhánh bông lau
Nhường em, nhường hết trăng sao trên trời.
(Ngày xưa – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Chơi trò chơi trẻ con mãi cũng chán. Một chiều nọ hai đứa cùng quyết định cùng chơi trò chơi cô dâu chú rể.
Rồi tôi kết lá thành dây
Kết hoa vào lá, kết ngày vào đêm
Kết thành hoa cưới trao em
Vòng hoa tím mái tóc mềm bến sông
Cô dâu cười ửng má hồng
Dắt tay chú rể chạy rong khắp làng…
(Hoa mua – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Con đường ngày xưa hai đứa mình cùng đi học cũng thế. Có nắng vàng, có bờ đê cỏ mượt, có hoa, có bướm, có lơ lững những tầng mây trắng như bông. Và đặc biệt là có em...
Con đường xưa đi học
Nắng mượt vàng chân đê
Có người em gái nhỏ
Từng buổi đợi nhau về.
Em một thời leo nhãn
Anh một thời lội sông
Một thời ôm cặp sách
Hát chạy rong trên đồng.
Con đường xưa đi học
Đôi bướm vàng chợt bay
Tóc em ngỡ là gió
Áo em ngỡ là mây.
Em một thời ép lá
Anh một thời làm thơ
Một thời nhặt phượng đỏ
Tiếng ve sầu lơ ngơ.
(Con đường xưa đi học – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Hai đứa bắt đầu lớn dần lên. Và cho đến một ngày nọ anh ngây ngất vì đã phát hiện ra bên cạnh anh là một cô thiếu nữ xinh đẹp cứ như một Thiên sứ từ trên trời cao vừa đáp xuống cõi trần gian. Anh bỗng lơ ngơ như một một tên tội đồ trước một nữ phán quan trong trắng và băng khiết.
Em bông hồng Thiên sứ
Xuống từ miền trăng sao
Bầu má đỏ hồng đào
Tà áo dài hồng phấn
Để hồn ta lận đận
Để tình ta lao đao.
Ta tín đồ ngoại đạo
Ngàn năm chỉ biết yêu
Theo em Thiên sứ nhỏ
Tóc xõa dáng yêu kiều
Câu kinh em truyền đọc
Ta nghe toàn rong rêu!
Em thiên thần hờn dỗi
Nụ cười hồng xinh xinh
Ta trái tim nông nổi
Lệ nửa đời phiêu linh
Trước em xin sám hối
Ngơ ngẩn một u tình.
(Thiên sứ - Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Thế rồi mình không còn chơi thân với nhau nữa! Để gặp được em những lúc sau này sao thật là khó? Tuy vậy anh vẫn có thói quen đứng chờ em sau những giờ tan học. Gặp để nói vài câu vu vơ rồi thôi vì anh có linh cảm em không còn thích anh trò chuyện và tỏ ra khó chịu mỗi lần phải gặp anh.
Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng.
Sau em, tôi cũng ngập ngừng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao lại ngại, ngại rồi không… trao!
(Ngày xưa nhớ tuổi học trò – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Cuối cùng rồi em cũng tự quyết định lên thành phố học, bỏ lại anh và ngôi trường làng nhỏ bé của ngày xưa. Em cũng dần dần không còn về thăm quê đều đặn như những ngày đầu mới ra đi. Nghe đâu em đã có người yêu trên đó rồi và em đã chấp nhận lấy người ta, con của một đại gia giàu có nhất nhì thành phố...
Ngày xưa bảy sắc cầu vồng
Bây giờ mây trắng bềnh bồng trôi qua
Em giờ lên tỉnh học xa
Quên tôi, quên cả quê nhà nắng mưa
Nắng mưa là chuyện nắng mưa
Em xưa quên hết ngày xưa. Bao giờ?
(Ngày xưa – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Anh cũng phải xa quê để đi làm ăn xa vì em cũng biết quê mình nghèo lắm. Nhưng khác em, anh vẫn nhớ và vẫn thường về thăm lại bờ sông, mái nhà, hàng giậu, ngôi trường, con đường làng cũ...
Anh có một ước mơ, với những kiến thức công nghệ mới và kinh nghiệm sản xuất có được từ những tháng năm tha hương lao động nơi đất người, anh sẽ đem về cùng bà con quê mình xây dựng lại làng quê nghèo. Khi đó mọi người sẽ tha thiết với quê hương hơn; sẽ không còn cảnh những đứa bé tuổi còn thơ mà đã mơ tưởng đến ánh đèn đô thị, để rồi một ngày nào đó sẵn sàng rời bỏ luôn nơi chôn nhau cắt rún.
Đôi khi bước lại trên con đường đôi mình ngày xưa đã từng đi học anh lại nhói lòng vì nhớ đến em, nhớ đến những năm tháng đẹp của tuổi thơ chúng mình.
Con đường xưa đi học
Hai đứa giờ hai nơi
Em theo người xứ lạ
Anh lưu lạc phương trời.
Em quên thời áo trắng
Rơi nỗi buồn đâu đây
Con đường anh trở lại
Thăm thẳm một màu mây.
(Con đường xưa đi học – Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
--------------------------------------------------------------------
Ghi chú: Photo: Hung Nguyen (ảnh 2), Tường Ryder Photographer (từ ảnh 11 đến 17) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Tap van
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
3 nhận xét :
Em quên thời áo trắng
Rơi nỗi buồn đâu đây
Con đường anh trở lại
Thăm thẳm một màu mây.
buồn
:)
Kỷ niệm ngày xưa đâu
Đăng nhận xét