NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 4 - Hết)
IV
Vua Lê Thái Tổ hỏi anh em Trịnh Long:
- Trước khi mất, quan Thái úy Tả tướng quốc có nói gì thêm không?
Phó tướng Trịnh Long cúi đầu vòng tay tâu:
- Dạ, bẩm tấu Hoàng thượng, trước khi mất Trần tướng quân có nhìn lên trời xanh và nói: “Tôi với Hoàng thượng cùng mưu cứu nước, cứu dân, nay sự nghiệp lớn đã thành, Hoàng thượng nghe lời gièm mà hại tôi. Hoàng thiên có biết không?”
Vua Lê thở dài:
- Hiểu ta chỉ có Trần Nguyên Hãn, trách ta cũng chỉ có Trần Nguyên Hãn!
Bọn quan Trịnh Hoàng Bá, Nguyễn Tông Chí, Lê Đức Dư, Lê Quốc Khí, Đinh Bang Bản… cùng vội bước ra tâu:
- Bẩm tấu Hoàng thượng, đó chỉ là những lời của kẻ phản nghịch! Xin Hoàng thượng đừng bận tâm!
Vua Lê Thái Tổ giận dữ quát:
- Các ngươi câm miệng hết cho trẫm! Những mật tấu đầy ác ý của các ngươi đã giết chết một bậc đại công thần của triều đình! Đừng mở lời sàm tâu nữa!
Đám gian thần Trịnh Hoàng Bá hoảng sợ quỳ mọp trước sân rồng.
Vua Lê gọi:
- Lê Sát, Lê Văn Linh!
Lê Sát, Lê Văn Linh cùng dạ một tiếng rồi bước ra vòng tay cúi đầu nói:
- Chúng thần là Huyện thượng hầu Lê Sát, Hương thượng hầu Lê Văn Linh xin được đợi lệnh.
- Hai ngươi hãy thay mặt trẫm tường trình cái chết của quan Thái úy Tả tướng quốc cho bọn mật sứ nhà Minh biết và nói rõ với chúng là con cháu nhà Trần hiện giờ không còn ai nữa. Nếu bọn chúng vẫn còn tiếp tục muốn gây khó dễ, hai ngươi cứ nói thẳng: Tuy đã tra vào vỏ khá lâu nhưng gươm của nghĩa quân Lam Sơn ta vẫn còn đủ sắc bén, vẫn còn đủ khả năng tạo nên những chiến công oanh liệt khác không kém gì trận thành Xương Giang, trận ải Chi Lăng… của hai năm trước! Đã đến lúc chúng ta phải dạy cho bọn người phương Bắc này phải biết điều hơn!
Ngừng một hồi lâu, nhà vua nghẹn ngào nói tiếp:
- Mười năm nằm gai nếm mật trẫm đã nhiều lần rơi nước mắt vì chứng kiến sự lần lượt ra đi của những dũng tướng như Lê Lai, Đinh Lễ, Lý Triện… Hôm nay, không ngờ trong khi thiên hạ đã thái bình, trẫm vẫn còn phải mất thêm một danh tướng Trần Nguyên Hãn… Có ai hiểu được nỗi đau này của trẫm?
Đình thượng hầu Đinh Liệt vội bước ra ngập ngừng tâu:
- Bẩm tấu Hoàng thượng, tuy bị giam trong ngục đã lâu nhưng Quan phục hầu Nguyễn Trãi vẫn luôn một mực giữ lòng trung với vua, không dám buông một lời oán thán...
Nhà vua thở dài hồi lâu rồi nói:
- Khanh hãy thay trẫm vào ngục ban chiếu chỉ truyền lệnh thả Nguyễn Trãi ra. Khanh cũng là bạn tri kỉ của Quan phục hầu, nên trẫm cũng lệnh cho khanh hãy tìm lời an ủi để Nguyễn Trãi được yên lòng!
Như chợt nhớ ra điều gì, nhà vua lẩm bẩm:
- Sau này con ta lên ngôi rất cần những người có tài năng đức độ như Nguyễn Trãi phò trợ...
Vua Lê Thái Tổ bất ngờ rời khỏi ngai vàng lững thững đi về phía hậu cung. Đám cận vệ quân và bọn thái giám đang đứng hốt hoảng vội hô “Hộ giá!”, rồi cùng chạy theo hộ tống nhà vua ra khỏi sân chầu. Các quan văn võ kính cẩn nghiêng mình vái chào hướng nhà vua vừa đi, trao đổi hồi lâu rồi từ từ giải tán.
Trong điện chỉ còn lại hai anh em phó tướng Trịnh Long, Trịnh Hổ đứng lặng lẽ nhìn nhau. Có một điều mà hai anh em Trịnh Long không nói cho vua Lê biết và cũng không dám nói cho một ai biết. Đó là ngày hôm ấy khi họ đã bơi được vào bờ, thuyền của Trần Nguyên Hãn và 40 lực sĩ đã chìm mất dưới dòng nước sâu thẳm, bỗng có một con dê với bộ lông trắng dài tuyệt đẹp lao vút lên khỏi mặt nước. Con dê nhẹ nhàng bay cao lên trời xanh, lượn một vòng rất xa rồi bay thẳng về hướng núi Yên Tử. Ngồi trên lưng con dê trắng là một vị võ tướng dáng thật lẫm liệt oai phong, người đó không ai khác hơn chính là Trần Nguyên Hãn…
2016
Thanh Trắc Nguyễn Văn
--------------------------------------------------------------------------------------
NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 1)
NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 2)
NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 3)
NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 4 - Hết)
* Truyện đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Hàm Luông liên tiếp các số 60 (tháng 7 năm 2017), số 61 - 62 (tháng 8 và 9 năm 2017), số 63 (tháng 10 năm 2017)
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
2 nhận xét :
Vua sao nỡ giết hại công thần?
Một kết thúc có hậu do ý đồ của nhà văn
Đăng nhận xét