Thứ Hai, 13 tháng 1, 2020

Nhật kí ngày 15.10.2019 - Bài Tập làm văn làm cho con gái



NHẬT KÍ NGÀY 15.10.2019 - BÀI TẬP LÀM VĂN LÀM CHO CON GÁI

Lời dẫn: Bé gái tôi năm nay đang học lớp sáu. Nhiệm vụ của tôi ở nhà, theo sự phân công của vợ, là dạy kèm cho bé học các môn toán, lý, sử, sinh và địa. Riêng môn ngữ văn tôi chỉ hướng dẫn và gợi ý cho bé tự viết.

Không may bài viết tập làm văn của bé tự viết về chủ đề "Viết về trường hợp em bị hóa thành một con vật trong một ngày" bị cô giáo chê và bắt viết lại.

Mẹ bé la tôi dữ quá và bắt tôi phải viết ngay bài tập làm văn này để bé kịp sáng mai nộp cho cô giáo. Tôi phản đối không được nên đành phải "cưa sừng làm nghé" để viết vậy!


Do lười biếng không chịu học bài, nên tôi làm bài kiểm tra bị điểm thấp. Bị mẹ la mắng, tôi bực tức ra sau vườn ấm ức ngồi khóc. Thấy đàn kiến đang bò trên sân vườn, tôi bỗng có một ước muốn kì lạ là muốn được biến thành những chú kiến tí hon, được tự do sống, được chạy nhảy tung tăng; không còn phải luôn bị áp lực lo lắng cho việc học hành, không còn bị cha mẹ rầy la, trách phạt. Suy nghĩ mông lung một hồi, quá mệt mỏi, tôi ngồi dựa vào gốc cây và thiu thiu ngủ.





Không hiểu sao, như có một phép màu, tôi bỗng dưng được biến thành một chú kiến thợ nhỏ xíu như ước nguyện. Trên đầu tôi bỗng mọc thêm một cặp râu ngo ngoe để dò đường. Cơ thể tôi chợt biến hình thành ba phần thân rõ ràng: đầu, ngực và bụng. Tôi cũng có sáu cặp chân to và đôi càng cực khỏe có thể tha gắp được những vật nặng có kích thước to lớn hơn bản thân rất nhiều. Tôi được một chú kiến đến thăm hỏi và dẫn dắt tôi về tổ kiến. Vừa vào tổ tôi gặp được những anh kiến lính đang gác cửa tổ. Đó là những anh kiến có thân hình cường tráng, đôi càng to và sắc bén có thể tiêu diệt kẻ thù nhanh gọn mỗi khi có kẻ lạ xâm nhập vào trong tổ. Vào sâu trong tổ ngoài rất đông đám bạn kiến thợ, tôi còn gặp thêm kiến chúa và kiến đực. Những loại kiến này có thân hình to lớn hơn kiến thợ và có thêm một đôi cánh mọc trên lưng. Tối hôm đó tôi nô đùa vô tư bên các bạn kiến đến tận nửa đêm, tôi rất vui vì không còn phải lo lắng học bài và làm bài tập như ở nhà của cha mẹ nữa…





Sáng hôm sau, các bạn kiến đánh thức tôi và bắt đầu dắt tôi ra khỏi tổ, đi sâu vào trong vườn để tìm kiếm thức ăn cho đàn kiến trong tổ. Lúc đầu tôi rất vui vì được hòa vào cuộc sống nhộn nhịp của đàn kiến. Song càng về sau tôi càng cảm thấy mệt mỏi vì đường đi quá dài và phải khuân vác những vật gọi là thức ăn quá nặng nề về tổ. Thấy tôi làm việc quá ì ạch và có vẻ lười biếng, các kiến thợ khác bắt đầu la mắng tôi. Đi được nửa đường, tôi mệt quá đành đứng nép lại bên đường nhìn dòng kiến vẫn đang tiếp tục luân chuyển. Tôi khát nhưng tìm mãi vẫn không thấy có một bạn kiến nào mang theo nước cho tôi xin uống cho đỡ khát. Tôi đói nhưng không thể nào ăn được những mảnh vụn từ thân xác gớm ghiếc của một chú sâu róm đã chết mà đàn kiến gọi đó là thức ăn. Kiệt sức, tôi thấy mắt mình hoa lên, bước đi loạng choạng, lúc nào cũng muốn ngã nhào ra khỏi hàng ngũ đang di chuyển của đàn kiến.



Bỗng có tiếng kêu báo động của anh bạn kiến đang đứng canh gác trên gò cao, thì ra đó là một chú thạch sùng khổng lồ bỗng xuất hiện trên tường nhà đang lao xuống tấn công đàn kiến chúng tôi. Các anh kiến lính dũng cảm liền lao ra ngăn cản kẻ thù nhưng đều bị thạch sùng dùng lưỡi liếm sạch và nuốt chững. Đám kiến thợ còn lại của chúng tôi hoảng sợ chạy tán loạn nhưng con thạch sùng vẫn không buông tha, nó cố đuổi theo chúng tôi và tiêu diệt gần hết bạn bè kiến chung quanh tôi. Khi con quái vật đuổi đến gần kịp tôi, tôi mới chợt nhớ đến cha mẹ mình và la lớn lên: “Cha mẹ ơi! Cứu con!”. Lúc này, tôi bỗng phát hiện ra là mình trong thân thể một con kiến không thể nói như khi còn làm người được. Tôi không khóc nhưng nước mắt cứ trào ra, và khi lưỡi con thạch sùng liếm dính vào người tôi sắp sửa nuốt tôi vào cổ họng đầy bóng tối của nó, tôi cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không nghe lời mẹ cha siêng năng học tập, dại dột từ bỏ hình dáng con người…



Tôi giật mình thức dậy, mồ hôi ướt đẫm. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Tôi vô cùng mừng rỡ chạy vào nhà xin lỗi mẹ và hứa với mẹ từ nay sẽ luôn chăm học. Cũng từ đó qua học tập tôi dần hiểu được đã là con người thì cần có ước mơ, mà muốn có ước mơ thì phải có kiến thức. Tôi cũng rất trân trọng những chú kiến nhỏ xíu nhưng rất cần cù, dũng cảm và biết hi sinh cho tập thể kiến. Tôi không bao giờ muốn trở lại làm kiến nhưng tôi luôn yêu thương những người bạn nhỏ bé của tôi, dù chỉ là những người bạn trong một giấc mơ thật ngắn ngủi.


Thanh Trắc Nguyễn Văn



---------------------------------------------------------------------------------  
Ghi chú: Ảnh Chi Pu (ảnh 2 - áo vàng ngời viết) và ảnh sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :