Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2020
Thơ Lục Bát tháng 9.2020 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
12. PHẬN MÁ HỒNG
Đi tìm lời giải chữ yêu
Chông chênh con sóng đợi chiều qua sông
Con đò chở phận má hồng
Giữa dòng tuột gánh tình bồng bềnh trôi...
Hỏi người quân tử đấy ơi..?
Có thương em vớt nửa đời dở dang...!
Mượn con sóng nhỏ bẽ bàng
Gửi ai chút nhớ muộn màng vào đêm...
Đào Vinh
13. HƯƠNG TÓC NGỌC LAN
Em qua mặc áo nõn xanh
Bước ngang lối mộng làm anh thẫn thờ
Bỗng thành lai láng hồn thơ
Ngàn con sóng vỗ vỗ bờ mơn man
Lòng bao xao xuyến dâng tràn
Nồng hương tình ái Ngọc Lan đất trời
Thượng tuần trăng đã lên khơi
Thoảng đưa ngọn gió lả lơi khát thèm
Tóc buông xõa xuống vai mềm
Đỏ hồng làn má môi em ngọt ngào
Ngỡ là một giấc chiêm bao
Đôi con tim mộng lạc vào vườn hoang
Dìu nhau từng bước lang thang
Muôn vàn ánh bạc ánh vàng đầy sân
Ngọc Lan hoa nở trắng ngần
Chìm trong giấc mộng ái ân... giữa đời!
Đồng Kế
14. ĐƯỜNG ĐỜI
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Dệt thành thảm nắng xua mờ đêm sương
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Hồn quê chắp cánh tình thương sóng trào
Sao khuya gợi nhớ đêm nào
Nhịp nhàng cánh võng ngọt ngào mẹ ru
Tha hương tuyết lạnh sương mù
Với làn gió thả lãng du lưng trời
Tìm trong đắng đót những lời
Ngăn làn cát bụi dập vùi đam mê
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Bài thơ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên...
Bùi Nguyệt
15. ĐÒ CHIỀU
Bóng em mờ lối triền đê
Chuyến đò chiều cuối qua về bên sông
Hoàng hôn tắt nắng trên đồng
Khói lam bếp tỏa bềnh bồng ngọn cây
Đêm về quyện gió thành mây
Trăng non khuyết nửa hao gầy bóng loang
Xốn xang tiếng vạc gọi đàn
Mình em với bóng đường làng quạnh hiu
Em ơi! Tâm sự… bao nhiêu
Cớ sao lại cứ… Đò chiều đơn côi!
Mai Quốc Quỳ
16. VỌNG QUÊ
Chim non nhặt nốt nhạc rơi
Tiếng ngày rắc hạt nắng rời chân mây
Mắt em đồng áng neo đầy
Lúa đòng khoe bụng vui vầy đêm trăng
Tóc em hương cỏ đãi đằng
Vấn theo ngọn gió san bằng mênh mông
Môi em đón nụ xuân nồng
Căng thì con gái yếm vồng núi đôi...
Vọng quê trống giục liên hồi
Cá còn đớp bóng trấu nhồi kho tương
Trái cà đâu nỡ ẩm ương
Vẫn giòn tiếng đẻ bốn phương đất trời...
Vẫn chung một ánh trăng chơi
Thả đầy cong nước... soi... vời vợi... soi...
Trần Thanh Bình
17. LỤC BÁT THÁNG BẢY
Em về tháng Bảy cùng tôi
Đã qua ngày nắng, trắng trời mưa ngâu
Thăm người xưa ở nơi đâu
Nghĩa trang tháng Bảy đượm mầu khói hương
Thấm lời cầu nguyện muôn phương
Ông Bà Cha Mẹ giấc vàng bình an
Thương anh, nhớ chị vô vàn
Sớm vì li biệt, lòng càng xót đau
Thương bao bạn cũ cùng nhau
Tấm lòng yêu nước vùi sâu biên thùy
Nghe như tiếng đất thầm thì
“Nỏ thần lẫy giả” có ngày bại vong!
Quê mình mưa nắng long đong
Người dân vẫn giữ tấm lòng sắt son
Mong sao đời được vuông tròn
Như lời xưa Mẹ ru con tháng ngày!
Nguyễn Đức Tùy
18. BẾN TÌNH NEO ĐẬU
Lạ chưa tình bắc nhịp cầu
Cho duyên nối phận, cho trầu bện vôi
Với anh yêu mãi chẳng vơi
Với mình yêu trọn cả đời chẳng xa
Biết rằng anh của người ta
Mà sao vẫn ước mãi là của em
Biết rằng mình đã xanh duyên
Mà sao vẫn lạc hoang thềm trăng quê
Nhớ anh nhớ đến bộn bề
Lối xưa chẳng lệch câu thề chẳng phai
Nhớ mình nhớ chật hôm mai
Giường hoa say thẹn thơm đài hương xuân
Dù cho mê sắc phù vân
Thì lòng son vẫn lối trần thanh tao
Bến đời đón trọn khát khao
Bến tình neo đậu ngọt ngào sắc thu.
Nguyễn Thị Ngọc Mai
19. CHIỀU VÀNG
Thu vừa chín lá vàng rơi
Nắng bò trên mái rạ chơi... hoe vàng
Cánh sen vàng mọng mơ màng
Yếm vàng dải trắng ao làng... hong phơi...
Một chiều vàng chín em ơi!
Còn trong kí ức chưa vơi... chiều vàng!
Cao Trần Nguyên
20. ĐÁ VỌNG PHU
Vọng Phu có tự bao giờ?
Mà sao sương gió trắng bờ thực hư
Chất chồng bao nỗi sầu tư?
Mà sao hóa đá đã từ rất lâu
Thỉnh chuông, ta hỏi trời sâu
Vọng Phu phải đứng dãi dầu bao năm?
Biết là chuyện tự xa xăm
Đã nghe, đã kẻ cả trăm ngàn lần
Chiều nay vẫn cứ tần ngần
Trước linh hồn đá gieo vần lời thơ
Chị tôi vẫn đợi, vẫn chờ
Người đi ra trận, đến giờ… vẫn trông
Vọng phu còn có con bồng
Chị tôi Lặng lẽ phòng không… một mình.
Phạm Ngọc Lại
21. NGƯỜi Ơi !
Người ơi! Khi nắng thu về
Vàng trong sắc lá, vàng mê mải vàng
Người ơi! Khi chớm đông sang
Ngoài hiên từng chiếc lá bàng rơi rơi
Người ơi! Xuân đã đến rồi
Vỏ già lách tách nhú chồi non tơ
Phượng hồng cháy đỏ trang thơ
Người ơi! Mới sáng tinh mơ đã hè
Muôn loài chợt tỉnh cơn mê
Con tàu chở khách xuôi về cuối ga.
Trần Tích Thiện
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo: Dũng Art (ảnh dưới bài thơ 15 và 16), ảnh Quỳnh Trâm (ảnh dười bài thơ 17, 18, 19, 20 và 21) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét