Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2020
Thơ Lục Bát tháng 11.2020 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
21. VỚI... BẾN XƯA
Những ai còn nhớ bến xưa
Cùng ta giữ lại lá bùa...
Cõi mê
Đâu rồi ước nguyện
Chung thề
Nay trở lại
Thấy tái tê
Là buồn
Bến xưa
Chiều tím hoàng hôn
Bùa yêu ơi
ta lặng chôn... một thời.
Đào Kưu
22. TRONG NỖI VU VƠ
Nếu em là một bông hoa
Để anh được ngắm như là ngắm tiên
Nếu em là một con thuyền
Cho anh chèo lái mãi trên sông ngòi
Nếu em là ánh mặt trời
Cho anh tắm nắng cả đời thanh tao
Nếu em là một ngôi sao
Cho anh ngước mắt nhìn vào không trung
Nếu em là một trái sung
Cho anh dưới gốc chờ từng phút giây
Nếu em là bát rượu đầy
Cho anh uống cạn để say suốt đời
Cho nhau ánh mắt nụ cười
Để anh tận hưởng một thời có em
Kim Quốc Hoa
23. ĐẾN ĐẢO CÁI CHIÊN
Chớm hè tôi đến Cái Chiên
Hoa mua tím đảo, triều lên sóng bồi
Đầu Rồng non nước in trời
Nằm bên dáng núi bao đời có nhau
Trải dài bờ cát tới đâu
Hàng dương ở đó xanh màu thiết tha
Cửa Đài - Cửa Tiếu giao thoa
Vài ngôi sao biển mà da diết vàng
Nghe từ Vạn Cả xốn xang
Dân ca ai hát giọng làng thân thương
Hương hồi thơm thoảng còn vương
Nắng hồng sắc đảo thơm hương gọi mời
Ra về lòng chẳng muốn dời
Cái Chiên biển biếc mặn mòi quê em.
Phạm Tiến Đạt
24. CỬA NGÕ MÙA ĐÔNG
Con trâu túc tắc ra đồng
Bờ cây mờ ảo, dòng sông nhạt nhòa
Mặt trời chẳng chịu ló ra
Khói lam quấn quýt mấy nhà đầu thôn
Sương giăng ướt những lối mòn
Triền đê vài đám cỏ non úa vàng
Vài cơn gió lạ lang thang
Chim trời đôi cánh ngỡ ngàng không trung
Cánh buồm như thể người dưng
Chênh chao khuất bóng cuối dòng sông xa
Lộc vừng cuối vụ tàn hoa
Chỉ riêng chùm khế sau nhà còn xanh
Trời còn thiếu chút nắng hanh
Thiếu cơn gió lạnh để thành Mùa Đông.
Lê Hải Châu
25. GIẾNG LÀNG
Ngày nghe thổn thức giếng làng
Đêm nghe vời vợi ngổn ngang trăng gầy
Câu chèo ai mắc ngọn cây
Để đa cổ thụ mải say quên già
Đầu đình gạo hẹn mùa hoa
Thương ai đỏ mắt tháng ba đợi chờ
Cây bàng lưu giữ tuổi thơ
Còn ta năm tháng giấc mơ mỏi mòn
Ra đi lúc tuổi còn son
Giờ về bạc tóc chưa tròn lời yêu
Thì xin se sợi nắng chiều
Làm dây níu một cánh diều trời quê
Giếng xưa vẫn trọn câu thề
Thương người lạc bước chốn mê bẽ bang
Hỏi dân thường đến cao sang
Ai không uống nước giếng làng lớn lên?
Lương Thế Phiệt
26. EM TẮM SUỐI
Suối kia em tắm một mình
Làn da trắng muốt gợi tình mắt anh
Ngực em suối chảy lượn quanh
Nõn nà như vẽ bức tranh hoạ đồ
Thấy anh em cứ giả vờ
Cho anh nhìn ngắm đêm mơ về mình
Trái tim em bỏ ngải tình
Và em chẳng biết mỗi mình anh say
Trắng ngần như lụa bắp tay
Gửi cho anh con suối này hai ta
Em về thưa với mẹ cha
Thương anh trong bản sang nhà đón dâu
Suối kia đã bắc nhịp cầu
Em về cơm nước kéo gầu cho anh
Say tình trong túp lều tranh
Mơ hương đất cũ dệt thành duyên tơ.
Hà Ngọc Hoàng
27. NGẪM MÌNH...
Ngẫm mình thấy chẳng ra chi
Như chai rượu rỗng ném đi thôi mà
Bao nhiêu người đã bước qua
Chẳng ai thèm nhặt để mà đổi trao
Ngẫm mình thấy chẳng ra sao
Như áo cũ vắt hàng rào nhà em
Đã từng bùn đất lấm lem
Cho chẳng ai nhận đành đem lau nhà
Ngẫm mình thấy chẳng ra ta
Chỉ được mỗi cái thật thà nhà quê
Qua thời chân đất nón mê
Có vài câu chữ đi về vênh vang...
Ngẫm mình may mắn nhất làng
Vô duyên yêu được cô nàng nhà bên
Chẳng cần ai nhớ tuổi tên
Chẳng mong sẽ được đáp đền, vân vi
Ngẫm mình thấy chẳng ra chi…
Đặng Vương Hưng
28. THẦM YÊU
Cô em sát ngõ nhà mình
Má hồng môi thăm thân hình mảnh mai
Thả buông mái tóc dài dài
Thơm mùi hương bưởi hương nhài cài trên
Tuổi hồng em lại đẹp thêm
Nét hình con gái gợn lên căng tràn
Bóng em thấp thoáng đường làng
Biết bao cặp mắt bao chàng dõi theo.
Còn tôi sớm sớm chiều chiều
Ngẩn ngơ hình bóng dáng kiều kề bên
Thẹn thùng đâu dám gặp em
Núp sau ở góc bức rèm dõi theo.
Bóng em lả lướt xiêu xiêu
Rèm đung đưa gió mỗi chiều em qua
Em đi về tận đến nhà
Tôi còn ngỡ bóng em nhòa mắt tôi.
Đêm buông cho dạ bồi hồi
Trăng nghiêng cửa sổ tôi ngồi… nhớ em!
Mai Quốc Quỳ
29. GỬI YÊU
Mắc lời yêu giữa ngọn mây
Gửi theo lọn gió đựng đầy ban mai
Bàn tay em dệt đan cài
Xếp nhàu nhĩ nhớ cho dài phẳng phiu
Hành trang kĩu kịt dập dìu
Vắng anh tất cả như đìu hiu nhau
Cầm lên chiều một sắc màu
Đợi chờ nơi ấy cạn bầu rượu hoa.
Ngân Hậu
30. HỒN QUÊ
Chân trần xéo nát nắng trưa
Vàng rơm ráo thóc cơn mưa chợt về
Cha còn ở bãi triền đê
Tay cầy tay cuốc bộn bề vụ ngô
Nội đưa thóc đổ vào bồ
Rơm vàng lên đống rạ khô trời sầm
Nứt nanh mạ nảy lên mầm
Mẹ ra ruộng cấy áo thâm bạc mầu
Cánh cò lạc lối đồng sau
Mục đồng thong thả lưng trâu cuối chiều
Tép sông mắm lẹp cơm niêu
Hỏi ai còn nhớ sáo diều tuổi thơ
Về làng mà ngỡ như mơ
Bạn bè réo gọi đang chờ cuối thôn
Hồn quê tôi đã lớn khôn
Bước cao bước thấp dạ bồn chồn say!
Nguyễn Thy Quỳnh
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét