Thứ Năm, 18 tháng 5, 2023
Thơ Lục Bát tháng 5.2023 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
21. THÁNG NĂM Ở LÀNG
Thanh minh Cốc Vũ qua rồi
Đọt sen vừa nhú, trời hơi trở nồm
Hèn chi vào quãng chiều hôm
Cuốc kêu như dỗi như hờn đồng xa
Rụt rè cành phượng trổ hoa
Quãng gần trưa, nắng đã nhòa bóng cây
Trời cao tận chín tầng mây
Vo tròn chiếc bóng đôi cây cổng làng
Phố quê, hè mới vừa sang
Lúa chiêm giờ đã chớm vàng đầu bông
Lê Hải Châu
22. THƯƠNG CÂU HÁT EM TRAO
Chênh chao giữa chốn mênh mông
Hương sen thơm ngát gió đồng xôn xao
Cánh sen như cánh lụa đào
Nhớ câu em hát nôn nao tìm về
Anh thương sen trắng miền quê
Thương em câu hát say mê Tháp Mười
Gió đưa tiếng hát điệu cười
Điệu hò Đồng Tháp cho người vấn vương
Người ơi có nhớ có thương
Gửi em chút nắng để vương má hồng
Thương em "cõng nắng" trên đồng
Thương bông sen trắng một lòng sắt son
Tình em câu hát như còn
Mang theo nỗi nhớ thề non cùng người
Anh đi xa chín phương trời
Làm sao quên được tình người miền tây
Lê Minh Thông
23. CHIỀU PHỐ CẢNG
Em về phố Cảng chiều nay
Dọc đường Phượng đỏ như say nắng hè
Ngân nga rộn rã tiếng ve
Bước chân như tỉnh như mê ngập lòng
Ngỡ ngàng phố rộng người đông
Ra thăm bến Cảng thấy mông mênh chiều
Xôn xao con nước thủy triều
Nghe như từng đợt sóng reo mạn thuyền
Quê ơi năm tháng bình yên
Cho em được có một miền yêu thương
Con tầu đi khắp đại dương
Để bao lớp sóng vấn vương vỗ bờ
Nỗi niềm em chép thành thơ
Chiều nay bến Cảng ai chờ đợi ai
Trời xanh mây nước xen cài
Một con thuyền nhỏ đậu ngoài sông xa....
Ngân Lê
24. CA DAO EM
Người ta chim thấy thì sa
Cá thời phải lặn mà hoa phải nhường
Thẹn trăng chẳng dám soi gương
Mặt hồ soi bóng phải nhường người ta
Còn em chân chất thật thà
Cầm kỳ thi họa đâu mà dám mơ
Mâm son, biết phận đâu chờ
Đũa mốc ham hố vẩn vơ, người cười
Người ta xinh đẹp mặc người
Nết đẹp hơn đứt những lời đầu môi
Đẹp xinh xin cứ dành người
Còn anh chỉ thích em cười thật duyên
Cái duyên má lúm đồng tiền
Lời ăn tiếng nói dịu hiền, trước sau
Cái duyên dung dị bền lâu
Chẳng như cái đẹp phai màu thời gian
Đã ưng đâu quản lầm than
Sông sâu cũng vượt núi ngàn cũng qua
Khôn ngoan chẳng lọ thật thà
Cay gừng mặn muối bên ta là mình
Em như cây trúc bên đình
Chịu thương chịu khó luôn xinh đợi chờ
Kệ ai người đẹp ngẩn ngơ
Chỉ em là nỗi thẫn thờ... anh yêu.
Đinh Việt Tú
25. BẰNG LĂNG HOA TÍM
Bằng lang tím đên bồi hồi
Môi nồng hương đã vơi rồi men cay
Nhớ nôn nao thuở cầm tay
Tan vào nhau phút nồng say vụng về
Phố còn xanh mướt tiếng ve
Chương Dương cầu đã dầm đề hạt mưa
Toác ai hong đợi gió lùa
Ước con một chút nắng trưa để dành
Sông Hồng mây thoáng trôi nhanh
Sóng còn run rẩy khúc mình tự ru
Nồng say mùa hạ suy tư
Một Thăng Long với giã từ còn nguyên
Nguyễn Dung
26. NỬA ĐỜI
Nửa đời tóc trắng vai gầy
Bước chân lãng tử dặm dài gió sương
Ngửa bàn tay hứng bụi đường
Nghe từ sâu thẳm hạt thương trở mình
Trăm năm chỉ kiếp phù sinh
Nửa đời rồi cũng là mình với ta
Ngập chìm trong cõi ta bà
Sân si ái ố mộng qua đêm tàn
Nửa đời gánh nặng trái ngang
Lòng người vẫn cứ dối gian lọc lừa
Bỏ buông thế sự nắng mưa
Quay về đoạn nghiệp sớm trưa quên dần
Trần Phú Đa
27. NHỚ QUÊ
Mấy mươi năm đã xa quê
Mỗi năm mấy lượt con về vậy thôi !
Nhớ lời ru ngọt à ơi
Nhớ hàng cau thẳng đo trời, vờn sao,
Lắng nghe vi vút phi lao
Tiếng gà gọi bạn tác tao trưa hè.
Còn xanh măng ấm bờ tre
Con còng con cáy le te bãi triều.
Trời quê đẫm tiếng sáo diều
Đất quê ngàn ngạt bao điều nhân gian.
Về quê sống giữa bình an
Bao nhiêu vất vả cơ hàn…đã xa.
Lúa đồng vàng tận bao la
Sông quê khúc hát thiết tha ráng chiều.
Bùi Thị Lanh
28. MẸ TÔI!
Sáng đi nhặt nắng đằng đông
Chiều về bên bắc gánh gồng nỗi lo
Gió giông võng cả cánh cò
Táp xơ lá mạ cua bò ngoài hang
Nửa trời vẫn rực ráng vàng
Nửa trời nơi mẹ đùng đoàng sấm rên
Đói cơm con trẻ bắt đền
Sức gầy vai quẩy qua thềm thời gian
Mẹ đâu có ngại gian nan
Dẫu bùn đất, vẫn nồng nàn tơ duyên
Chồng xa như bến thiếu thuyền
Cha đi công tác giữ miền nước non
Nội già cùng với sáu con
Vẫn tươi sắc thắm chả mòn nét xuân
Nay con phương trưởng lớn dần
Mẹ giờ vui với tuổi thần tiên xưa.
Nguyễn Quỳnh
29. XA VỜI…
Đêm gầy trở giấc nhớ quê
Chùm mây trái khế… đam mê khoảng trời
Cánh cò ấp ủ vành nôi
Hình cha dáng mẹ một đời nắng sương !
Gót thơ in dấu con đường
Bàng xanh phượng đỏ lớp trường mộng mơ
Nụ cười ánh mắt ngây thơ
Thầy xưa bạn cũ bây giờ nơi nao !
Đời người tựa giấc chiêm bao
Vẳng nghe tiếng hạc…hôm nào đã qua!
Bọt bèo cát bụi… phù hoa
Lá rơi về cội nhạt nhoà đầy vơi !
Câu thơ an ủi cõi người
Đói lòng thèm khát cơm vùi, cá kho…
Xa vời hình bóng tuổi thơ
Chiều nghe con sóng ru bờ sông quê…
Phạm Tự
30. BAO LA GIAO MÙA
Em à! Sao khỏi gió mưa
Thất thường buổi của đong đưa giao mùa
Nắng xen lên ngọn gió lùa
Sương gieo chút lạnh cợt đùa ban mai
Ủ cùng năm tháng rộng dài
Ngại lòng một chút tàn phai hỡi người
Xuân đi hoa nắng hạ rơi
Thu tàn vàng sắc chơi vơi đông về
Đắm say ươm ủ đam mê
Giao mùa neo lại bộn bề thương yêu
Mùa đi vương nhớ nhung nhiều
Mùa về thoả mộng ước điều khát khao
Nặng lòng trời đất chênh chao
Nắng mưa, ấm lạnh lắng sao vui buồn
Thoảng nghe lòng, thể dỗi hờn
Quay cuồng chớp bể mưa nguồn đi qua
Say tình em, thắm mặn mà
Mộng cùng trời đất, bao la giao mùa!
Nguyễn Đức Anh
--------------------------------------------------
Ghi chú: Photo: Lam Thanh (ảnh 1, 2 và 3), Photo: Khang Orion (từ ảnh 6 đến 9), Photo: Duy Phương (từ ảnh 11 đến 15), Photo: Hoàng Anh (từ 16 đến 19) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét