Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Ngẫm và Nghĩ 0059

Thiếu nữ áo dài trắng


NGẪM VÀ NGHĨ 0059

HOA HẬU VÀ CHÚ TIỂU


Hoa hậu đi lễ chùa, vô tình đi ngang qua một chú tiểu đang quét lá, chợt nổi nhã hứng, kiêu hãnh hỏi chú tiểu:

- Tôi là Hoa Hậu, chú tiểu có thấy tôi đẹp không?

Chú tiểu nhẹ nhàng đáp:

- Thưa cô, tôi thấy có cả ngàn hàng vạn người còn đẹp hơn cô rất rất nhiều.

Nghe vậy cô gái mở tròn đôi mắt, bực bội nói:

- Tôi là Hoa hậu, là người đẹp nhất trong những người đẹp, ai gặp cũng phải ngước nhìn. Chú nói thử xem những người kia đẹp hơn tôi như thế nào?

Chú tiểu đáp:

– Giữ gìn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp.

– Ăn ở hiền hòa, thủy chung là nết đẹp.

– Thấy người ta ngã mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp.

– Thấy người ta đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm lòng đẹp.

– Phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quý các bậc hiền thánh đó là tâm hồn đẹp

– Thấy người ta lâm nguy, sợ hãi mà nói lời an ủi giúp đỡ, đó là ngôn ngữ đẹp.

– Không một tà niệm nảy sinh, đó là ý đẹp.

– Thấy người ta u tối, không hiểu biết mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ nghĩa, đó là trí tuệ đẹp.

– Phá vỡ màn vô minh, dùng chân lý để hướng dẫn cho chúng sinh vào con đường an vui, giải thoát đó là cái đẹp của sự từ bi…!
Đó là những cái đẹp vĩnh hằng cần tuyên dương mà con người và thánh thần đều tán thán.

Còn cái đẹp Hoa Hậu của cô chỉ là cái đẹp bình thường sớm nở tối tàn và chỉ mang tính tạm thời, cái đẹp của sự ham muốn, chiếm đoạt… xoay vần trong vòng sanh tử luân hồi, ngầm chứa khổ đau, nếu đem so với những cái đẹp kia thì không có chi để đáng tán dương cả.

Đúng không các bạn?

(sưu tầm)


Thiếu nữ áo dài xưa


--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :