Thứ Hai, 16 tháng 6, 2025
Ghen, lại ghen... - Trần Như Luận
GHEN, LẠI GHEN…
(Vài dòng cảm nhận nhân đọc bài thơ GHEN của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
GHEN – LỬA HỜN VÀ TRO LẠNH CỦA MỘT CUỘC TÌNH
Có những bài thơ không cần dài, không cần cầu kỳ, không cố gắng phô diễn kỹ thuật ngôn từ – nhưng lại chạm đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn người đọc. “GHEN” của Thanh Trắc Nguyễn Văn là một bài thơ như thế.
I. Cảm xúc đầu tiên: Một cơn mưa ngang qua ký ức
“Giận em đập nát câu thề
Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn
Bão dông giăng kín mây buồn
Gió tan tác nhớ, sóng cuồn cuộn đau…”
Câu thơ đầu tiên như một nhát rạch cảm xúc, gọn nhưng đau. Tình yêu, lời thề, nắng hồng – tất cả bị xé vụn bởi một cơn “giận em”. Nhưng cái giận ở đây không hề nhỏ nhen. Nó là hệ quả của một tình yêu sâu đậm, yêu đến mức khi mất đi, mọi thứ xung quanh cũng hóa thành bão dông.
Ngôn ngữ thơ đầy hình ảnh, nhưng không gượng ép. Từng câu là một trạng thái tâm lý, từng dòng là một cơn sóng lòng. Người đọc không đứng ngoài – mà bị kéo vào tâm bão, nơi giông gió không phải ở trời mà chính là trong lòng người.
II. Ký ức tan trong thời gian: Một người đi, một người đứng lại
“Bây giờ người ấy trầu cau
Dửng dưng qua bến sông sâu, xuống đò
Lơ ngơ tôi đứng trên bờ
Lời thương hóa đá… Hết chờ, hết mong!”
Đây là phân đoạn đắt giá. Không cần kể quá nhiều, chỉ vài hình ảnh – “trầu cau”, “bến sông sâu”, “lời thương hóa đá” – đủ để độc giả cảm nhận được cái lạnh của chia xa và sự vô nghĩa của việc chờ đợi trong cô đơn.
Trong thi ca Việt Nam, hình ảnh bến sông – con đò – người đứng lại vốn đã là biểu tượng cho chia ly. Nhưng trong thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn, hình ảnh ấy không còn thi vị hay thơ mộng, mà trở thành bi kịch của người yêu còn đứng, khi người kia đã qua sông.
Cái “lơ ngơ” không chỉ là trạng thái bối rối mà còn là sự trống rỗng, hụt hẫng đến vô thức. Người đọc, nếu từng yêu – từng bị bỏ lại – sẽ không thể không thấy chính mình trong câu thơ ấy.
III. Ghen – không chỉ là cảm xúc, mà là vết khắc trên linh hồn:
“Vung tay bỏng lửa ghen hờn
Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa…”
Ở hai câu cuối, bài thơ như lặng đi, không còn giận, không còn bão – chỉ còn tro tàn và nỗi cô đơn lạnh ngắt. Cơn ghen một thời rực lửa giờ trở thành nỗi lặng câm, người tình giờ không còn ở đó để trách, để nhớ, để giận. Chỉ còn một người lượm nhặt những mảnh vụn ký ức suốt bốn mùa trôi.
Ghen – trong góc nhìn của bài thơ – không còn mang ý nghĩa tiêu cực. Đó là dấu hiệu của tình yêu thật, tình yêu dám tổn thương, dám mất mát, và dám… chịu đựng chính mình.
IV. Lời kết: Mỹ học của đau thương – và sự tiếp nhận đầy ám ảnh
Ở góc nhìn của người đọc hôm nay – người sống giữa thế giới đầy thay đổi, đứt gãy và hững hờ – bài thơ “GHEN” không chỉ gợi nỗi buồn, mà còn gợi một sự đồng cảm sâu xa. Đó là thứ cảm xúc không đến từ chữ nghĩa, mà đến từ sự thật rằng: đã từng có lúc chúng ta cũng đứng trên bờ – và ai đó đã xuống đò mà không ngoái lại.
Và nếu thi ca là một cách để con người được cảm, được hiểu, được thanh tẩy chính mình, thì bài thơ này – nhỏ bé, lặng lẽ – chính là một bài kinh buồn cho những trái tim đã từng yêu quá nhiều. (Viết tại Quy Nhơn, một chiều buồn)
Trần Như Luận
Lời tác giả bài thơ: Xin vô cùng cảm ơn nhà văn Trần Như Luận đã dùng những cảm nhận đầy tính nhân văn để bình bài thơ Ghen. Xin chúc nhà văn Trần Như Luận luôn vui vẻ, trẻ trung và có thêm nhiều sáng tác mới.
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Chùm ảnh thiếu nữ áo dài xinh, Photo by Phan Thanh Tâm
Chùm ảnh thiếu nữ áo dài xinh, Photo by Phan Thanh Tâm
Chùm ảnh thiếu nữ áo dài xinh, Photo by Phan Thanh Tâm
Chùm ảnh thiếu nữ áo dài xinh, Photo by Phan Thanh Tâm
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Phan Thanh Tâm minh họa sưu tầm từ internet.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét