Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2025
Thơ 0465: Bài thơ tặng cô giáo địa
BÀI THƠ TẶNG CÔ GIÁO ĐỊA
Có phải em bước ra từ bức tranh Xuân
Cô giáo địa với tà áo dài có những mảng màu hội họa?
Nụ cười tỏa nắng trên sân trường chiều hạ
Nét mi cong buồn làm chiếc lá me rơi.
Quả địa cầu tròn sao kinh vĩ độ quá xa xôi
Tọa độ trái tim bao năm đi tìm, ta vẫn lạc
Sáng qua còn dò dẫm miền sa mạc Sahara bỏng cát
Trưa nay đã nghe rì rào rừng tuyết lạnh taiga.
Tiết địa qua rồi, màu áo dài ấy cũng rời xa
Phấn trắng bảng đen vẫn thấp thoáng dáng hình cô giáo nhỏ
Tiếng trống tan trường như hoàng hôn rụng vỡ
Ta lặng lẽ quay về, chào nửa trái đất ngập bóng đêm.
Ta vẫn hẹn chờ một cơn gió lạ dịu êm
Có hương dạ lý ngát thơm ngoài khung cửa sổ
Ta sẽ lên đường cùng la bàn, với tấm bản đồ đại dương xưa cổ
Tìm Ngọc Trai Hồng
Con tàu còn trầm tích dưới đáy biển xanh...
2025
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Một buổi sáng, tại một quán cà phê gần nhà hát Hòa Bình ở TP.HCM, tác giả gặp một nhà thơ nữ bận một chiếc áo dài đến chào. Chiếc áo dài của nhà thơ nữ khiến tác giả nhớ đến chiếc áo dài cũng có màu sắc tương tự của cô Thơm, giáo viên địa trường THPT Võ Thị Sáu TP.HCM.
Khoảng năm 2021 - 2022, tác giả có nói với cô Thơm là tà áo dài của cô bận mỗi khi lên lớp, có những mảng màu sắc hội họa giống như những mảng màu trang trí ở các nhà thờ Ý thời Phục Hưng. Cô Thơm cười, không đồng tình cũng không phản đối.
Tác giả đã dâng trào cảm xúc và viết được bài thơ này. Bài thơ viết tặng cô Thơm, trong câu thơ thứ 14 có tên của cô.
+ Bài thơ đã đăng trên trang Vườn thơ TKaraoke.
+ Thơ đang đợi in vào tập thơ mới.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Nguyễn Hùng minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Tho moi va tho tu do
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét