Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010
Thơ 0109: Trăng (bản tứ tuyệt)
TRĂNG
Ngày về tìm vớt mảnh trăng
Thấy ai thấp thoáng ngỡ Hằng Nga rơi
Giơ tay tưởng níu bóng người
Lơ ngơ chạm vỡ tiếng cười trăng tan.
1999
(Tuyển tập thơ Tứ Tuyệt Tình Thi - NXB Đà Nẵng 2005)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Mùa thu tính theo âm lịch sẽ là tháng 7, tháng 8, tháng 9, ứng với từng tháng sẽ gọi lần lượt là đầu thu, trung thu và cuối thu. Vì lý do này, mặt trăng xuất hiện vào ngày 15 tháng 8 âm lịch được gọi là “trăng rằm Trung thu” và được mệnh danh là vầng trăng đẹp nhất trong năm.
Trăng tượng trưng cho người phụ nữ, tình yêu, sự phục hồi, bóng đêm và nhiều thứ khác.
Bài thơ được viết tặng cho một cô bạn tên Thu Nga
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 571, ngày 9.9.2014
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi Viện
+ Bài thơ đã đăng trên trang Vườn Thơ TKaraoke
+ Bài thơ đã in trong Tuyển tập thơ Tứ Tuyệt Tình Thi - NXB Đà Nẵng 2005
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh DuongHoang Photography (từ ảnh 6 đến ảnh 13), ảnh Photo Huy Chương (từ ảnh 14 đến ảnh 18), Photo by Đức Toàn (từ ảnh 23 đến 26), Photo by Binh Nx (từ ảnh 27 đến 31) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
19 nhận xét :
Bài thô rất hay
cảm ơn bạn đã ghé thăm Blog
thơ, trăng và cô gái đều xinh quá
đúng vậy
Ngày về tìm vớt mảnh trăng
Thấy ai thấp thoáng ngỡ Hằng Nga rơi
Giơ tay tưởng níu bóng người
Lơ ngơ chạm vỡ tiếng cười trăng tan.
tuyệt vời
cảm ơn bạn hoang phan
hay
cảm ơn bạn tram lan
Ngày về tìm vớt mảnh trăng
Thấy ai thấp thoáng ngỡ Hằng Nga rơi
Giơ tay tưởng níu bóng người
Lơ ngơ chạm vỡ tiếng cười trăng tan.
thơ hay quá
thơ có 4 câu mà hay quá
Bài thơ trăng quá hay. Tôi như thấy sự huyền hoặc tỉnh- mê giữa gianh giới âm gian và dương giới của thơ Hàn Mạc Tử !
Trăng đã khuất đò ngang lạnh vắng
Người đi rồi chết lặng tim ơi
Ta ôm nữa mảnh trăng vời
Lao chao bóng nguyệt ai khơi câu thề
Trăng cuối tháng đâu còn nguyên vẹn
Người đi rồi lỡ hẹn cùng nhau
Tình yêu xưa úa phai màu
Mình em chiếc bóng đêm thâu nhạt nhoà.
Vầng trăng ấy chia ra hai nửa
Em nơi này nhung nhớ đầy vơi
Nhìn trăng nay thấy bồi hồi
Nhớ người phương ấy lệ rơi trong lòng.
Đêm trăng lạnh gió đông hiu hắt
Một mình em lặng ngắt u hoài
Mong cho găp được ban mai
Không còn lẻ bóng đêm dài năm canh
Anh đi mãi, em đành cô quạnh
Trăng hoang vu cang lạnh thêm lòng
Xa nhau chín nhớ mười mong
Câu thề chung thủy nặng lòng lắm ru?
Trăng ơi trăng tỏ niềm đau
Của ta ngày ấy phai màu dấu xưa
Trăng treo non đỉnh sao thưa
Nhìn trăng ta nhớ người vừa rời ta
Thơ hay
Đăng nhận xét