Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011
Thơ 0187: Nghe tiếng đàn nguyệt đêm mưa (bản tứ tuyệt)
NGHE TIẾNG ĐÀN NGUYỆT ĐÊM MƯA
Đàn em gảy tiếng mưa rơi
Nửa đêm thổn thức đất trời so dây
Sợi thương, sợi nhớ tìm bay
Gió tương tư thổi khuyết gầy đàn trăng.
2007
(Tập thơ Quà Tặng Mùa Đông - NXB Văn Nghệ 2007)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Đàn nguyệt được sử dụng rộng rãi trong dòng nhạc dân gian cũng như cung đình bác học cổ truyền của người Việt, xuất hiện trong mỹ thuật Việt Nam từ thế kỷ XI, cho tới nay nó vẫn giữ một vị trí rất quan trọng trong sinh hoạt âm nhạc của người Việt. Đàn nguyệt có hai dây, thuộc bộ dây chi gảy của dân tộc Việt.
Ngoài tên gọi đàn nguyệt còn có các tên gọi khác là đàn kìm, quân tử cầm, vọng nguyệt cầm. Tên gọi đàn nguyệt do có mặt đàn hình tròn như mặt trăng.
Bài thơ được viết tặng một nữ nghệ sĩ đàn nguyệt, khi tác giả nghe đàn ca tài tử tại Cần Thơ.
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi viện
+ Bài thơ đã đăng trên trang Vườn thơ TKaraoke
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Quà tặng mùa đông - NXB Văn nghệ 2007
-------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo: Trụ Cang (ảnh 1 và 2), Photo by Quang Thái (từ ảnh 5 đến 9) và ảnh sưu tầm từ internet
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét