Thứ Ba, 4 tháng 8, 2020
Thơ Lục Bát tháng 8.2020 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
35. CHIỀU THU
Chiều nghiêng bóng đổ ngả dài
Gót sen phố nhỏ dáng ai mơ màng
Giật mình tỉnh giấc thu sang
Bạch Đằng thoảng gió mênh mang cõi lòng.
Thu về trên đất Xứ Đông
Thuyền xa bến đợi vẫn mong ngày về
Buông chiều nhẹ thả hồn quê
Hương thu nhè nhẹ đê mê cánh diều.
Thả lòng hồn nhè nhẹ phiêu
Nỗi niềm thi sĩ vẫn nhiều bâng khuâng
Trời xanh mây trắng nắng hồng
Tâm tư trầm lắng... hỏi lòng vì sao.
Cuộc đời sóng gió ba đào
Vài vần thơ mọn gửi trao tâm tình...
Ngọc Vân
36. ĐÂU MIỀN TRƯỜNG SƠN
Nếp nhăn nheo lết cũng mòn
Gió cào cấu rụng Trường Sơn đổi màu
Mắt già rơm rớm cung sầu
Ruột đi từ ấy xưa lâu biệt mù
Mặt trăng chiếu bạc mặt thu
Neo đơn một mẹ thu lu góc nhà
Chiều nay gió cứa rừng già
Đứt lìa bao mảnh xác tà dương trôi
Bao linh hồn vẫn mồ côi
Khát vầng dương toả xanh đồi cỏ lau
Mẹ ngồi bóp vụn niềm đau
Chén cơm thoi thóp đêm thâu tật nguyền
Cõi còm dần hoá cổ thiên
Bấy lâu chưa hiểu đâu miền Trường Sơn.
Mạc Tường Vi
37. THÌ THẦM VỚI DÒNG SÔNG
Êm đềm
tựa khúc ca dao
Dòng sông như dải lụa
lụa đào nên thơ
Tương tư
vắt giữa đôi bờ
để căng phím nhớ
dây tơ buông chùng…
Tìm gì
giữa cõi mông lung?
Thói đời bạc đến tận cùng
xót xa
Khóc đâu mà lệ nhạt nhòa?
Chiều như gương mặt chưa pha nụ cười
Trầm mặc
con nước vẫn trôi...
Ta ngồi vớt bóng mình soi
Chợt buồn...
Vũ Thương Giang
38. NHỚ
Thời gian ngắn tựa chiêm bao
Nay đem tình trẻ gửi vào già nua
Bốn mươi năm cũ lạ chưa
Lời yêu ấy... vẫn tưởng vừa hôm qua
Bờ môi còn chút mặn mà
Bờ vai hơi ấm như là còn nguyên
Thời gian chẳng xóa nét duyên
Mùa yêu hoa nở khắp miền cuối thu
Qua bao giá lạnh dầm mưa
Mà nay hoa vẫn như xưa chờ người
Vẫn là ánh mắt nụ cười
Chìm trong thương nhớ đầy vơi cuối chiều
Thêm một lần nữa được yêu
Một mình thảng thốt bao điều nhớ nhung.
Đỗ Đức Năm
39. DÒNG SÔNG QUÊ
Dẫu rằng bên lở bên bồi
Nghìn năm vẫn nhẫn nại trôi một dòng.
Dẫu rằng lúc đục khi trong
Cũng không ăn ở hai lòng với ai
Trải bao khúc khuỷu đường dài
Bao mưa nắng vẫn chẳng phai sắc hồng
Cả khi trời nổi bão giông
Vẫn ôm ấp những cánh đồng quê ta
Bón cho từng hạt phù sa,
Để đời trĩu quả tươi hoa bốn mùa
Không hề tính toán được thua
Cũng không mặc cả bán mua chợ trời.
Biết mình nguồn của biển khơi
Thiết chi chấp nhặt cuộc đời bon chen.
Là Sông Cái – chẳng nhỏ nhen
Là Sông Hồng – chẳng bị đen bao giờ...!
Phạm Văn Việt
40. MỘT TÒA THIÊN NHIÊN
Em là mặt nước hồ thu
Nơi đang giam giữ ngục tù hồn anh
Em là mây trắng trời xanh
Giọt sương lóng lánh trên cành sớm mai
Em là ngơ ngác mắt nai
Ngẩn ngơ bao những trẻ trai xóm làng
Em là ngọn gió mênh mang
Là muôn tia nắng ánh vàng hoàng hôn
Em là bão nổi sóng cồn
Hương thơm nhiễu xạ tiếng đồn gần xa
Em là khúc hát lời ca
Tiếng yêu vẫy gọi thiết tha bổng trầm
Em là trộm nhớ thương thầm
Một bông sen nở giữa đầm làng ta
Hình sông dáng núi hiền hòa
Ngàn năm mơ ước một "tòa thiên nhiên"!
Đồng Kế
41. CẢNH NGHÈO
Thân cò lặn lội bờ sông
Ta đi cõng nắng ra đồng để phơi
Tay cần vai giỏ rong chơi
Vẳng nghe ếch gọi vang trời tìm nhau
Thân cò lặn lội bờ sông
Ta đi cõng nắng ra đồng để phơi
Tay cần vai giỏ rong chơi
Vẳng nghe ếch gọi vang trời tìm nhau
Cua càng ngáng lỗ phơi màu
Cuốc kêu khe khẽ trốn đâu mất rồi
Quán em đang hóng người ngồi
Giỏ không lưng thủng ghé chơi thế nào
Thôi đành ta cứ liều vào
Áo da ta khoác nàng nào lại chê
Chàng còn đi mãi chưa về
Quán em đầy đủ món quê rất nhiều
Chỉ còn thiếu một món khêu
Chàng mà đoán được em chiều ý ngay
Rồi em tiếp đón hàng ngày
Rượu bầu nếp cái không say không về
Nguyễn Văn Kết
42. THÁNG SÁU
Thương sao cây lúa bên trời
Để em tất tả đồng phơi hạt vàng
Đường về nắng đổ chang chang
Cháy trên cây phượng như rang sắc hè
Ngõ gầy chật ních tiếng ve
Mùa thi rộn rã, rặng tre xạc xào
Nắng cong, cong cả bờ ao
Buồn vui tháng sáu đậu vào mắt em
Ngày dài vắt cả sang đêm
Tuổi thơ ai đã bỏ quên trên đồng
Con thuyền như mảnh trăng cong
Neo vào nỗi nhớ, nhuộm hồng bến quê.
Phúc Hữu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét