Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2018
Thơ hay mỗi ngày (1)
1. SĂN GIÓ
Bất chợt một ngày bỏ hết công việc
Giảng dạy
Thói háo danh
Ngôi nhà chật hẹp
Tiền trong ngăn kéo
Đi săn gió
Gió loãng dưới đôi chân
Gió dày trên mái tóc
Gió rong rêu qua các khu vườn đầy trăng
Gió ăn những làn hương rồi nằm im lặng trên bãi cỏ
Đôi lúc mơ mộng đôi chân các cô gái
Đôi khi tỉnh thức
Nhìn những con chồn hoang đang đùa giỡn
Mật niệm
Trên đôi tay trống không
Những buổi chiều mùa đông lạnh lẽo
Trên đồi
Nắm và siết
Huơ huơ gì như với trời cao
Mà trời xa thẳm
Những người đi săn gió
Chẳng nhớ mình đã bắt được bao nhiêu
Cơn gió
Đã qua mái tóc trắng non
Trái tim rụng giữa bao nhiêu chồi gió
Lâu lâu một bài ca lá rì rào
Dường như gió chường ra gương mặt
Rồi trốn qua khung cửa sổ
Anh săn được một mùa yêu.
2. TRÔI, CHẢY VÀ ĐI
Nguồn vời xa, trôi và trôi trôi mãi
Chẳng mong gì trở lại thuở tao nôi
Gió thầm thĩ giục mùa đi rất vội
Bờ lau xao hiu hắt lẫn trong hồn
Nguồn vời xa, chảy và chảy chảy suốt
Nghĩ đường dài khách trọ thoáng chùn chân
Vạt cỏ êm có vơi niềm sầu hận?
Tàn cây dày có che nổi mưa tuôn?
Nguồn vời xa, đi và đi đi biệt
Nước rập rình vỗ mãi cả ngày đêm
Chân lê bước trên lối về im vắng
Có hay đâu tóc bạc ánh lưng thềm
Nguồn vời xa, cuộc đi nào cũng hết
Những gì còn rồi cũng xóa dấu thôi!
(Báo Quảng Nam)
Đình Quân
3. BÔNG CỎ
con đường ai đã qua đây
mùa thu gởi hạt cỏ may theo cùng
dặn lòng, gió hỡi đừng rung
vầng trăng thơ dại ngàn trùng mang theo
ở đây đất xác xơ nghèo
cỏ may rối chỉ phận bèo dạt thôi
đường về ôi quá xa xôi
đường không về nữa thành lời cỏ may
vầng trăng hôm nọ nào hay
cứ nghe gió xoáy đường cày sang thu
mặt đất còn lại lời ru
cỏ may gieo hạt hư phù cho thơ
con đường chân bước ngu ngơ
mùa thu lại cứ giả vờ heo may...
(Báo Quảng Nam)
Nguyễn Tấn Sĩ
4. PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG
Tôi gặp em
Khi cả hai chỉ là những ký tự nằm ngoài dấu ngoặc
Sau khoảng không xa lắc
Những đoạn đường tôi, em đã đi qua
Có buồn, có vui, có bình yên và giông bão
Có những giấc mơ vẽ nên từ ký ức ngày xa xưa hoang hoải
Thủa còn nắm tay nhau tìm phía cuối con đường.
Nhưng những vội vàng rồi cũng chỉ là những khoảnh khắc đáng thương
Con đường dài có đâu phía cuối đường như trong giấc mơ ta vẫn thường hay kể
Chỉ có những hờn giận vui buồn qua từng ngã rẽ
Những ngày dài của chính mình đâu đủ soi rọi trái tim non.
Cuối con đường nơi quá khứ chỉ nhạt mờ tựa một vết son
Phai phôi khi vốn dĩ ta chẳng thuộc về nhau mãi mãi
Em đừng cố nhặt tìm những ký ức còn vương vãi
Để nỗi đau thức giấc gọi tên mình.
(Báo Quảng Nam)
Hạ Nguyên
5. TÌNH TỰ MƯA
Ở nơi nào ngày xưa ta tình tự
Giọt sương mềm đã rụng xuống thời gian
Em - ký - ức trở về không kịp nữa
Nỗi u buồn gõ nhịp hỏi lòng tôi
Ngàn cây cỏ tháng năm còn trăn trở
Nhớ tay em mười ngón lạnh như mưa
Lùa theo gió vuốt ve mùa ẩm ướt
Ở nơi nào ta tình tự, ngày xưa...
Ở nơi nào... em có tiễn đưa
Tôi - kỷ - niệm trong bài ca cũ nát
Lần lựa mãi... biết về đâu sau lời em hát
Khi bờ môi khép lại những ân cần
Có nơi nào... chứng tích một tình yêu
Mà rêu dại chẳng xanh cùng tưởng niệm
Tôi rệu rã phím chân người phiêu lãng
Dạo khúc tình âm vọng bóng hình em…
(Báo Quảng Nam)
Trương Đức Tới
6. GIÓ THUNG LŨNG
Vài đốm lửa mong manh chực tắt
đêm thấp xuống cùng sương
gió núi thiên di vực đèo
em nhắc lời thác đổ
họng núi trong ta như vừa kịp nuốt một chùm sao
cơn khát vẫn hoang vu trên nóc nhà gươl ngậm rét
lòng ta sớm mai từng đám
mây ngang đầu
rồi gió thung lũng sẽ dẫn cơn mưa đi hoang
lê thê đường vào làng
vẹt nhão dấu chân người và gia súc
chúng ta mãi thiết tha
Gió mưa ngoài kia rối như mảnh lưới rách
em ngồi xuống đây
anh chải lại tóc
và chúng ta đã không nhìn thấy phía bên kia ngọn đồi những gì
chỉ tí tách củi lửa đếm thời gian
thi thoảng lóe lên một vài nỗi buồn trong mỗi chúng ta
và anh
đã không vội vàng
hôn em
u u… những gió va đập
Đêm đuổi theo bóng người đàn bà lướt thướt
ven suối dập dềnh vài đốm
mặn ngày dài
nhạt ngày ngắn
hun khói cho mai sau
tí tách… tí tách…
âm ỉ mà khẽ khàng mà lặng lẽ
lửa khởi đầu hình hài của những đứa trẻ
và mầm cây nứt đất nhú xanh
Sớm mai thức dậy
chúng ta đứng lên và bước tới
nhặt hết những cơn gió thung lũng vừa rụng đêm qua…
(Báo Quảng Nam)
Nguyễn Giúp
7. KHÔNG ĐỀ
Bước qua nỗi buồn, anh nghe tiếng thở dài của dòng sông
Không chối bỏ mình, nước chìm sâu tầng đáy
Thành vực sâu ngày sinh nở… lục bình
Thơ trổ bông trên cánh đồng ngả rạ
Mùa trôi đi, cánh thiên di tận cuối chân trời
Sinh tử “Hạt phong trần” (*) đắm đuối
Này em, câu tang bồng, giọt Ngâu tháng Bảy
Gió biết cồn cào, sóng vỡ lao xao
Bờ môi khát, lời thề cơn bão
Còn sợi tóc ngu ngơ, nông nổi
Chẽ nhành hoang vu, lặng lẽ trên đầu
Màu thời gian quay quắt
Này em, đã cạn lời bi bô… ly biệt
Chiếc lá mồ côi rớt xuống non ngàn
Thảng thốt giờ tận hiến
Bước qua nỗi buồn, anh nghe tiếng thở dài của dòng sông
Bãi bồi tuổi thơ, hụt hơi cơn gió
Thương người ngất ngưởng… nắng nôi
Thương em, mùa “dáng nâu” (**) tìm thức
Rêu rong muộn phiền, ngày đã tàn hơi
Đêm… khoang tàu chật chội
Người xa vời vợi năm nào
Còn đâu lụa là áo mỏng
Câu thơ trần thế… yêu người.
(Báo Quảng Nam)
Võ Văn Trường
------------------------------
(*) Tên tập thơ của nhà thơ Huỳnh Trương Phát.
(**) Chữ của nhà thơ Nguyễn Trung Bình.
8. MÙA THU
Nắng dỗi hờn đi hoang
Mây chiều giăng mắc
Ưu tư rơi nhòe đáy mắt
Chiếc lá nghiêng bay
Rộm vàng
Vắt khô sinh lực
Rơi thành mùa thu
Những nõn xanh thay màu héo úa
Tiếng chim cu ngói gù gù bâng quơ.
(Báo Quảng Nam)
Trần Văn Thọ
9. TÍM BIẾC HOA CHIỀU
(Tặng họa sĩ Lê Quí Anh Hào)
Những bông hoa đậu biếc thở trên phố ngắn
như cất lên lời cỏ dại vương vất gió
có làm em thức dậy
như thể đang tỉnh giấc
rằng phổ màu anh có lay một góc trời
trên con đường cũ
anh náu một màu xa xôi
Những dây xanh đậu biếc thập thò khung cửa cũ
con chim sẻ đã mổ vào những nhàu nát ngôn tình
tháng năm mặt ngơ ngớ ngẩn ngơ mơ bước ai về
tấm tắc muộn màng
để hoàng hôn săn đón chiều
tóc râu kể hoài chuyện đậu biếc
Em với hoa bây chừ hai phía
quay phía nào cũng thấy tím trời xa
ngắt một cành hoa cắm vào ký ức
rồi ho khan bên phố vắng màu chiều.
(Báo Quảng Nam)
Phạm Tấn Dũng
10. CĂN NHÀ XƯA
Có không căn nhà xưa em thiêng liêng như vừng ánh sáng
Có không dòng suối mùa thu ngày anh uống cạn
Có không ngày em di dân đày đọa hình hài?
Nhặt hòn sỏi ném vào lòng suối, lòng suối cạn
Ném vào dĩ vãng, dĩ vãng đui mù
Anh âm u hát lời cỏ dại
Phía bên kia thời gian là trẻ thơ
Chợt nghe cánh mùa về chấp chới
Thả bóng diều lên bầu mơ ước
Đôi mắt ai đắm cả màu chiều
Vập vào ngày cằn ngất ngư ly rượu đắng
Say như dạo ấy học làm người lớn cười vang nỗi đau...
(Báo Quảng Nam)
Nguyễn Tấn Ái
11. TIẾNG HÁT CỦA TÔI
Nàng đã đi và tôi như vực thẳm
Những lời ca rời rã vấp vào nhau
Những ngày rộng thênh nhạt dần ánh sáng
Những ảnh hình mất hút trong đêm sâu.
Là chiếc bóng dằng dặc trên đường tôi đi
Là hạt bụi vô hình lặng lẽ
Trở lại nơi mặt bàn mỗi sớm mai
Nàng là những gì chưa hề thấu tỏ.
Ôi cái hơi ấm thực của bàn tay
Cái dáng nghiêng in trên tiếng động trầm
Khuôn mặt gần xa kề bên mộng ảo
Nàng của u minh ngàn giấc chiêm bao.
Bóng của nàng và mùi hương buổi chiều
Soi vào tôi tấm gương mờ nhạt
Tiếng nàng cười trong ngực rung nhè nhẹ
Tôi chợt hiểu rồi. Tiếng hát của tôi.
(Báo Quảng Nam)
Nguyễn Đông Nhật
12. CON VE SẦU HÁT THÊM VÀO MÙA THU
1. những con quạ ngủ quên nơi nào bên kia bến sông?
người con gái
có còn chờ nhau bên kia bến sông?
một nhịp cầu
mùa ngâu trời chẳng làm ngâu
vỗ vào đêm xanh mà hát
rượu một mình chẳng nguôi nhớ nhau
2. nụ cười đã trở thành một ám dụ mới
không chỉ dành riêng cho niềm vui
cũng như rượu bây giờ
không chỉ dành riêng trên bàn thờ hiến tế
chiều nay ta uống và nguyền rủa
nhớ gì hay nhớ mưa
mùi đất nâu thơm buồn tức ngực
3. chim khách kêu sau hè
mẹ bảo nhà có khách
ta chờ như thể đã trăm năm
chợ chiều đông sợ em về lạc lối
hoa cỏ đã gieo sợ mưa về vô công
lòng trải chiếu hoa sợ mùa thu mất lòng
cuối cùng
chỉ còn biết giận con chim rừng hót xằng bờ tre
4. mùa đã trễ rồi
không trồng được cây gì
thương mảnh vườn già cất công đi dọn cỏ
thơ chẳng cất công
chữ già xơ cứng
con ve sầu ngủ quên suốt mùa hè
cất tiếng ri ri giữa chiều lạc lõng
một ngày thu trời như lửa bỏng
cứ muốn hát thêm
lời ca cuối cùng.
(Báo Quảng Nam)
Trần Thiên Thị
13. CĂN NHÀ XƯA
Có không căn nhà xưa em thiêng liêng như vừng ánh sáng
Có không dòng suối mùa thu ngày anh uống cạn
Có không ngày em di dân đày đọa hình hài?
Nhặt hòn sỏi ném vào lòng suối, lòng suối cạn
Ném vào dĩ vãng, dĩ vãng đui mù
Anh âm u hát lời cỏ dại
Phía bên kia thời gian là trẻ thơ
Chợt nghe cánh mùa về chấp chới
Thả bóng diều lên bầu mơ ước
Đôi mắt ai đắm cả màu chiều
Vập vào ngày cằn ngất ngư ly rượu đắng
Say như dạo ấy học làm người lớn cười vang nỗi đau...
(Báo Quảng Nam)
Nguyễn Tấn Ái
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Nguyễn Hương Giang ( ảnh 1, 2 và 3 - áo dài tím), Trần Thị Thảo Trang (ảnh 7 và 8 - áo trắng và áo yếm nâu) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
* Tho hay moi ngay
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét