1. TIẾNG PHỐ
Hỏi người còn nhớ ta không
nghe trong gió mỏng nỗi lòng còn chi
đừng em đừng nói biệt ly
đừng ru tình cũ đừng si mê chiều
Đừng em đừng vỡ cuộc yêu
đừng ta đừng lỡ ít nhiều nhớ thương
đừng cho tình hết đơn phương
đừng sang ngang vội con đường lá rơi
Ta còn lở dở người ơi
một câu nói giữa bờ môi muộn màng
để rồi tiếc mãi mùa sang
để rồi lặng đếm chiều tàn lên vai
Ngập ngừng như buổi hôm nay
em còn đó ta còn đây mịt mờ
nặng lòng oằn nửa câu thơ
tình đã thế ta còn mơ mộng hoài
Chiều nay uống cạn chiều nay
chợt nghe tiếng phố thở dài hộ ta.
(Báo Cần Thơ)
Thụy Quân
2. HÌNH NHƯ
Hình như
Sương khói vừa rơi…
Lá vàng vàng nắng cuối trời lặng bay.
Hình như
Mây vướng vào mây…
Áo dài em quét rụng ngày hoàng hôn.
Hình như
Trăng sáng đường thôn…
Câu hò bến nước chở hồn ca dao.
Hình như
Mưa vỡ trăng sao…
Sợi tình năm tháng ngấm vào cỏ hoang.
Hình như
Gió đậu cành xoan…
Câu thơ chợt viết bỗng toàn tên em!
(Báo Cần Thơ)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
3. VỌNG KHÚC QUÊ
Đêm mơ
Một giấc quê nhà
Gió ru tình tứ
Cây cà trổ bông
Con đường
Trải ánh hoàng hôn
Tiếng chim ríu rít
Bồn chồn nhớ thương…
Cỏ mềm
Quấn quýt bàn chân
Mái nhà yên lắng
Những làn khói bay
Sương chiều
Chớm lạnh bờ vai
Khát thèm một khúc
Ru hoài mẹ xưa…
Bến sông
Nhẹ chuyến đò đưa
Lăn tăn sóng gợn
Câu thơ vỗ bờ
Bên kia
Ai đứng ngóng chờ
Bên kia
Có tiếng gọi đò
Loang xa…
Trời xanh
Mây trắng la đà
Hàng dừa tỏa bóng
Mượt mà nghiêng nghiêng
Chiều trôi
Nhú bóng trăng lên
Êm đềm tỏa rạng
Dáng hình quê hương.
(Báo Cần Thơ)
Trần Thị Thùy Linh
4. SÓNG HÁT
Sóng xô
mãi khúc tình ca
thanh âm trầm bổng
thiết tha êm đềm
Tôi nghe
sóng khẽ ru mình
cùng làn gió mát
bồng bềnh thoảng qua
Chiều nghiêng
bóng nắng la đà
xanh trong màu nước
như là bức tranh
Hải âu
cứ lượn vờn quanh
như đang thêu dệt
khúc tình vấn vương
Đêm về
vành vạnh trăng buông
nhuộm vàng con sóng
thong dong vỗ về
Cùng em
sánh bước trong tay
thì thầm điệu hát
đắm say khúc tình.
(Báo Cần Thơ)
Đường Lang
5. MẸ NGỒI ĐẾM TIẾNG LÁ RƠI
Mẹ ngồi ru khúc ru xưa
Cánh cò cõng nắng cõng mưa ngang đời
Mẹ ngồi đếm tiếng lá rơi
Nghe mùa rụng xuống
Đất trời lên xanh.
Mẹ ơi
Câu hát xoay quanh
Câu quên câu nhớ
Đành hanh với người
Mẹ ngồi đếm tiếng lá rơi
Tóc mẹ giờ bạc như vôi ăn trầu.
Mẹ ngồi têm những miếng trầu
Để cho cau thắm quyện màu nhớ thương
Nắng mưa dài, dẫu gió sương
Mẹ gánh tất cả đoạn trường vì con.
Ầu ơ tiếng gió xoay tròn
Nhớ câu chuối chín
Lòng con
Quặn lòng
Con cò chở nắng qua sông
Chở bao nhiêu nữa
Mênh mông mẹ ngồi
(Báo Cần Thơ)
Từ Dạ Linh
6. TÌNH KHÚC GIAO MÙA
Giao mùa phiến nắng trong veo
Giấc mơ ngày cũ tan theo hương tình
Đóa hoa nhan sắc nguyên trinh
Thêu thùa nỗi nhớ lặng thinh cho người
Heo may chạm những rối bời
Em ngồi hong sợi tơ trời vấn vương
Lớn ròng con nước quê hương
Đò xưa còn vẳng điệu thương lặng thầm
“Sông dài cá lặn biệt tăm” (*)
Về đâu đôi mắt lá răm mơ màng
Cung đàn mộng ước dở dang
Bèo trôi man mác lỡ làng ca dao
Giao mùa trở giấc chiêm bao
Ru câu lục bát thuở nào xa xôi
Cầm tay ngọn gió mồ côi
Thiên di qua những lở bồi tháng năm…
(Báo Cần Thơ)
Trần Thanh Thoa
(*) Ca dao
7. CHỦ NHẬT
Chủ nhật này có hẹn gì không
giữa phố đông mình ta thui thủi
dấu chân đơn đi về lầm lũi
nghe nhớ thương trọ xuống vai gầy
Chủ nhật này thong thả mây trôi
riêng ta cà phê thành nhạt lạ
góc quán quen nhịp đời vội vã
chỉ mình ta ngơ ngẩn ngụm bơ phờ
Chủ nhật này để vuột một ý thơ
nên trăm năm ta là gã khờ đơn độc
không có em bỗng dưng đời cộc lốc
nắng nhọc nhằn khóc trên lá non tơ
Chủ nhật này dày đặc nỗi bơ vơ
tình một phương ta gửi về em đó
giản đơn thôi từ một điều rất nhỏ
nghe thời gian chắt lại tương tư
Chủ nhật này
bâng khuâng chút buồn tâm sự
sáng vô tình
từng ngụm nhớ lên môi
(Báo Cần Thơ)
Phan Duy
8. NÍU QUÊ VÀO TRONG NƯỚC MẮT
Bôn ba với lời mây trắng
Giật mình… một chiếc lá rơi
Rưng rưng một đời hồ hải
Liêu xiêu ngọn gió bên đời
Màu quê nhạt nhòa đáy mắt
Tiếng bìm bịp rớt bên sông
Ô môi rụng đầy ngõ vắng
Ngoại còn đem áo ra hong?
Lục bình tấp vào nỗi nhớ
Màu xưa tím cả nắng chiều
Rung rinh trong từng con nước
Chiếc xuồng ba lá quạnh hiu
Đường quê gập ghềnh hư thực
Mùa đi trên áo mẹ về
Tóc ba hiu hiu với nắng
Cánh cò chớp trắng triền đê
Con về với miền chân đất
Run run nấm mộ cỏ mềm
Níu quê vào trong nước mắt
Lạc loài cả tiếng dế đêm
(Báo Cần Thơ)
Trầm Thanh Tuấn
9. KỂ CHUYỆN DÂU TẰM
Một mai gió thổi về trời
Gởi lại trần thế bời bời tháng năm
Lá dâu ăn bởi nong tằm
Để tơ hóa kén
Sợi chằm thế nhân.
Cái vòng lẩn quẩn lần khân
Cũng bởi duyên nghiệp dự phần đẩy đưa
Việc đời hết nắng rồi mưa
Loanh quanh sáng tối
Lưa thưa buổi chiều
(Báo Cần Thơ)
Từ Dạ Linh
10. DỪA NƯỚC QUÊ HƯƠNG
Như tráng sĩ
Ngày xưa đi mở nước
Vung trời tua tủa giáo gươm
Thân dầm nước, ngọn vươn khao khát
Dừa nước ken dày thành lũy quê hương.
Bảy nổi ba chìm
Dầu dãi gió sương
Tinh lọc chua phèn, hoa cứ ngời sắc nắng
Cơm dừa thơm và nước dừa mát lạnh
Tích nắng, gội mưa dâng ngon ngọt cho đời.
Một loài cây
Máu thịt với đời người
Từ thuở khai thiên lập địa
Lá lợp mái che phên, cành hóa thân ngọn lửa
Tụ quần tổ ấm bao đời.
Đời cây
Lăn lộn với đời người
Nên bờ bãi ngăn nước ròng, nước lớn
Nên đồn lũy giữ làng, giữ đất
Giữ màu xanh vời vợi yêu thương.
Xanh ngút ngàn
Dừa nước quê hương
Dân dã thế mà thân thương da diết
Dầm nước bạc trải phì nhiêu sức sống
Như người dân xứ kênh rạch kiệm cần.
Dừa nước quê hương
Chân mộc, tảo tần!
(Báo Cần Thơ)
Lê Anh Phong
11. VIẾT CHO CHA
Viết cho cha
Và cha mắt nhìn đã mờ
Chân run run bước
Roi giờ cất đâu
Con ước thêm lần cúi đầu
Nghe cha dạy dỗ
Nông sâu chuyện đời.
Cha giờ trí nhớ rong chơi
Nhớ quên
Quên nhớ
Chuyện đời gió mây
Đâu còn vững chãi ruộng cày
Đồng sâu đồng cạn dãi dầu vì con.
Nhớ câu người ví Thái Sơn (1)
Thương cha lòng những dỗi hờn ngọn roi
Con xin một lần nữa thôi
Nghe cha dạy dỗ
Chuyện đời đục trong.
(Báo Cần Thơ)
Từ Dạ Linh
(1): Ca dao "Công cha như núi Thái Sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra".
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét