Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020
Thơ Lục Bát tháng 12.2020 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
21. GỬI EM HÀ THÀNH
Thả lòng nhớ tiếng quê xưa
Con ve tấu nhạc buổi trưa xóm nghèo
Âm thanh cá đớp chân bèo
Đêm khuya nhớ tiếng sáo diều vi vu
Bờ tre níu tiếng gió thu
Quê hương hay tiếng mẹ ru ngày nào
Giọt đêm êm dịu ngọt ngào
Tiếng quê êm ấm thấu vào giấc mơ
Nguyễn Ánh Quang
22. HỒN ĐEN
Ai sinh em gọi cà phê
Mối duyên trời đất làm mê lòng người
Vị thơm ngọt dịu môi cười
Giọt đen óng ánh đôi mươi tuổi hồng
Hương đời ngát giữa phố đông
Ngẩn ngơ du khách nặng lòng gọi tên..!
Uống rồi khắc khoải nhớ em
Tóc phai sương gió không quên được nàng…
Phê phê… thiêm thiếp… chiều vàng
Nắng Ban Mê nhuộm mơ màng hồn đen..!
Đào Vinh
23. PHÍA SAU CỔNG LÀNG
Phía sau cổng làng quê ta
Còn in bóng dáng mẹ già năm xưa
Bao ngày vất vả sớm trưa
Tảo tần làm lụng, nắng mưa nhọc nhằn
Quanh năm chỉ biết làm ăn
Mẹ như là một con tằm nhả tơ
Suốt đời chỉ dám ước mơ
Mong cho con cái từng giờ lớn khôn
Bây giờ mẹ đã không còn
Công ơn cha mẹ núi non sao bằng
Đỗ Lương Điền
24. QUÊ VÀ TÔI
Đầu hai thứ tóc thị thành
Giữa dòng loang lổ vẫn lành chất quê
Vẫn chân thực, vẫn ngô nghê
Mặc đời khấp khểnh, gồ ghề bước chân
Quen rồi làng, xã, người thân
Bốn bề nhân ái, vo dần nên tôi
Đi qua gần hết cuộc đời
Vẫn không phai bạc nếp người chân quê
Phố phường bề bộn đam mê
Vẫn nghe vạt mía, bờ tre... rì rào
Khói lam ai nướng ngọt ngào
Cánh cò nghiêng khúc ca dao dập dờn
Trải lòng đủ thứ dại khôn
Giữa đời bặm bụi nhớ "Hồn Trương Ba"
Vết hằn hơi thở Mẹ Cha
Rưng rưng hồn đất, hồn nhà, hồn cây
Quê nghèo vẫn đủ đắm say
Người đi muôn nẻo, nơi đây tìm về
Dọc đời thao thức cùng quê
Chẳng khoe, chẳng giấu, chỉ nghe tiếng lòng
Suối nguồn gạn đục khơi trong
Nhỏ nhoi tôi với mặn nồng hương quê.
Phạm Luyến
25. CHIỀU MƯA
Chiều mưa đội nón qua cầu
Không quai gió thổi bạt câu thơ tình
Lá đa rơi vỡ sân đình
Thương cây trúc đứng đằm mình trong mưa
Giọt dày nối với giọt thưa
Lời yêu như đã - như chưa có gì
Người đi lối cỏ xanh rì
Bờ sông hoa cải thầm thì đón đưa
Bước chân còn tưởng như vừa
Hàng cây ướt sũng lời xưa nhạt rồi?
Bâng khuâng chiếc lá vàng rơi
Cau già bổ tám thêm vôi chẳng nồng
Thương đàn con sít sang sông
Chiều mưa ôm cả mùa đông lỡ làng…
Nguyễn Thị Thúy Ngoan
26. TRÙNG KHƠI
Biển xa ru mãi lời thương
Yêu ai bỏ xứ về vương cát mềm
Tơ trời từng giọt sương đêm
Trăng mờ sóng dội một miền nhớ nhung
Hỏi mênh mông ơi lạnh lùng
Trăm năm muối mặn trùng phùng biển khơi...
Một đời vơi đầy, đầy vơi
Không xa nguồn cội là nơi tìm về!
Hòa Văn
27. HỎI CON SÓNG?
Đến từ đâu... giữa biển khơi
Bạc đầu vẫn mãi hát lời tình yêu
Trào dâng con sóng thủy triều
Thiết tha ôm ấp một điều chẳng thôi
Biết rằng trăm sự ở đời
Mấy khi vĩnh cửu như lời nhân gian
Mà con sóng chẳng dối gian
Ngàn năm dành trọn vô vàn thương yêu
Sóng lòng người những sớm chiều
Phá tan nát cả những điều tưởng như...
Vững bền! Mà lại không ngờ
Hỏi con sóng... vỗ bao giờ mới thôi?
Trần Mạnh Tuân
28. BÊN MỘ CỤ NGUYỄN DU
Tưởng rằng phận bạc Ðạm Tiên
Ngờ đâu cụ Nguyễn Tiên Ðiền nằm đây
Ngẩng trời cao, cúi đất dày
Cắn môi tay nắm bàn tay của mình
Một vùng cồn bãi trống trênh
Cụ cùng thập loại chúng sinh nằm kề
Hút tầm chẳng cánh hoa lê
Bạch đàn đôi ngọn gió về nỉ non
Xạc xào lá cỏ héo hon
Bàn chân cát bụi, lối mòn nhỏ nhoi
Lặng im bên nấm mộ rồi
Chưa tin mình đã đến nơi mình tìm
Không cành để gọi tiếng chim
Không hoa cho bướm mang thêm nắng trời
Không vầng cỏ ấm tay người
Nén hương tảo mộ cắm rồi lại xiêu
Thanh minh trong những câu Kiều
Rưng rưng con đọc với chiều Nghi Xuân
Cúi đầu tưởng nhớ vĩ nhân
Phong trần còn để phong trần riêng ai
Bao giờ cây súng rời vai
Nung vôi, chở đá tượng đài xây lên
Trái tim lớn giữa thiên nhiên
Tình thương nối nhịp suốt nghìn năm xa...
Vương Trọng
29. GIÁ MÀ...
Cách nhau cả mấy thôi đường
Ngày nao người ấy cũng thường đi qua
Thích thì thích, cứ nói ra
Cớ sao còn để người ta đợi chờ
Thoáng nhìn đỏ mặt vu vơ
Hỏi thăm thì lại giả vờ không hay
Bỗng dưng qua tháng qua ngày
Người đi vương vấn nơi đây đợi chờ
Giá mà không giả lửng lơ
Thì đâu đến nỗi bây giờ còn đau !
Nguyễn Quỳnh
30. PHÙ DU
Kể từ ngày tháng xa xưa
ngọt bùi đã thử nắng mưa đã từng
trải bao chớp bể mưa rừng
trải bao mặn muối cay gừng có nhau
Trải bao mưa nắng dãi dầu
lòng này đã nhạt sắc màu nhân gian
còn đây một chút nắng tàn
tìm nơi neo đậu muộn màng cuối thu
Chiều về trên bến phù du
cánh chim theo gió mịt mù bốn phương
nỗi niềm ai tỏ ai tường
buông vào quên lãng còn vương vấn gì
Trăm năm một khúc xuân thì
muôn ngàn năm một chuyến đi vô thường…
Nguyễn Cường
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét