12. EM LÀ MỘT NỬA
Nửa phần trái đất là EM
Mang tên Phái Đẹp, mang tên Hoa Hồng
Nửa phần Anh, đấng ông chồng
Không Anh, em giống cánh đồng bỏ hoang
Nửa phần em, nửa thế gian
Giấu đi một nửa anh đang nắm cầm
Con xoay, chết cứng như nằm
Con xoay không cán, xoay nằm... không xoay
Nửa phần em, nửa Anh đây
Thiếu đi một nửa, cái cây không mùa
Không gieo, cây cũng như thừa
Sắc hương theo gió, theo mưa phí tàn
Người Ngoan ơi...
Nửa kho tàng,
Nửa kho châu báu, bạc vàng đời Anh...!
Kim Chuông
13. ƯỚC NGUYỆN MÙA XUÂN
Thì thầm ước nguyện mùa Xuân
Nửa phần hiện tại, nửa phần mai sau
Cầu cho đất nước mạnh giàu
Cầu cho bốn biển năm châu thái bình
Cầu cho nắng đẹp, trời xanh
Chút mưa, chút gió mát lành cỏ cây
Điều vui nối tiếp mỗi ngày
Cho cô thôn nữ hây hây má đào
Cầu cho đất nước mai sau
Đàng hoàng - sánh với năm châu hùng cường
Thế gian tràn ngập yêu thương
Bốn phương hội nhập, rộng đường thênh thang
Lê Hải Châu
14. ĐÊM TRỞ GIÓ
Ngoài hiên tí tách giọt rơi
Mưa bay lất phất hoa cười rung rinh
Tím xoan mòng mọng gọi tình
Vườn cà bướm lượn hòa mình tháng ba
Bầy chìm ríu rít đồng ca
Gió reo ghẹo lũy tre ngà đong đưa
Đêm nay trở gió đổ mưa
Bấc hoa dầu cạn mà chưa hoàn thành
Thương chàng áo mỏng mong manh
Trời cho gió rét để dành tháng ba
Mưa dầm buốt lạnh thấu da
Cho chàng thử áo đậm đà tình em
Nguyễn Văn Kết
15. TIẾNG XUÂN
Em về sóng đã tràn sông
Dùng dằng gọi nắng giữa đồng thơm hương
Xuân đi chưa quá nửa đường
Lanh canh cánh gió phơi sương đã mềm
Ngả lưng trên khúc thơ êm
Vẩy vung ngọn bút tàn đêm gọt từ
Vuông tròn mòn mỏi ưu tư
Ríu ran chén ngọc thực hư sóng đời
Mực mài chữ đổ ý rơi
Dại khờ lạc bước lòng vời vợi thương
Bỗng nghe khúc hát nghê thường
Khơi trong gạn đục nước nguồn tinh khôi
Em về tìm một nụ cười
Xưa ai để rớt bên chồi lá yêu
Dang tay vốc ngọn nắng chiều
Em về gọi lại mùa yêu ngọt lành.
An Giang
16. TẶNG NGÀY MỒNG 8 THÁNG 3
Anh là chất ngọt đời em
Cây khô sắp héo nước phèn đợi mưa
Pha lê trắng nõn như vừa
Ngất ngây em thuở xuân xưa diệu kỳ
Em là hạt ngọc lưu ly
Nếu không anh chạm lấy gì con xoay *
Hoa hồng đâu thể hẹp hòi
Cầm cương đêm cởi trăng thôi hửng hờ
Em ngồi giăng chỉ nhện tơ
Cho anh thềm cũ đôi bờ cỏ ngoan
Trọn đời ngon ngọt lá xoan
Tặng hoa hồng ấy em còn rất yêu.
Phương Liên
* ý thơ Kim Chuông
17. ĐÀN BẦU
Một dây đánh thức cuộc đời
Một cung dồn nén, một lời bi ai
Một hồi khép mở tương lai
Một chương ngân, gọi muôn loài hồng hoang
Một chiều nhuộm tím nhân gian
Một lần yêu, lỡ đa đoan tội tình
Một đời khôn dại, nhục vinh
Một đêm nhức nhối, một mình nỉ non
Một ta day dứt cõi hồn
Một mai có hết... bão lòng người ơi?
Phúc Hữu
18. VỀ ĐI MƯA
Về đi. Mưa nhé. Đợi chờ
Đồng khô nín thở, trông mờ mắt ra
Về. Gieo lại. Hạt ngọc ngà
Miền yêu dấu cũ. Đậm đà. Tình xưa
Về đi. Tưới mát rặng dừa
Xác xơ. Ngày tháng vắng mưa. Rũ buồn
Vườn trơ vơ lá đổ tuôn
Nước giờ đâu cả. Cạn nguồn sông quê?
Nắng trời cháy cỏ chân đê
Chim chiều mỏi cánh bay về cuối thôn
Oi nồng tận buổi hoàng hôn
Nhá nhem, mừng vội, ngỡ cơn chuyển mùa...
Bao giờ anh gặp lại mưa
Vui như mở hội ngày mùa, hát reo
Mưa ơi! Đừng phụ đất nghèo
Người nông còn lắm gieo neo, cuốc trồng
Mưa đừng quên một bến sông?
Đừng quên có những cánh đồng lúa, dưa...
Về đi. Mưa! Về đi. Mưa!
Quê hương. Vọng tiếng gà trưa. Xao lòng!
Nguyễn Quang Vinh
19. THÁNG BA
Nắng vàng lên lối tháng ba
Hoa xoan rắc tím la đà ngõ xuân
Thương thầm từ thuở thanh tân
Lời không dám ngỏ… phù vân hồn tình
Bão giông nén đáy tim mình
Đôi khi chợt thức bất bình gió mưa
Người giờ còn nhớ xuân xưa
Cái đêm tan hội ta đưa nhau về
Bến mê mưa gió dầm dề
Chênh chao giấc điệp bộn bề nhớ thương
Ái Nhân
20. KỶ NIỆM QUÊ
Phồn hoa phố thị về làng
Cứ ngơ ngơ lại ngỡ ngàng... là đâu...?
Chẳng còn thấy lũ trẻ trâu
Ngày xưa tôm cá... nhảy cầu tắm sông
Qua đò gặp một lão nông
Hỏi ra mới biết rêu rong cùng mình
Bao năm mơ bóng nhớ hình
Rưng rưng kỷ niệm... lục bình tím xưa...!
Phạm Tự
21. CON ĐƯỜNG ĐI HỌC THÁNG BA
Con đường đi học tháng ba
Rực ngồng hoa cải mượt mà vàng tươi
Em xưa áo trắng hay cười
Tóc cài nơ tím để người ngẩn ngơ.
Con đường ngày ấy thành thơ
Còn ta thành kẻ dại khờ trăm năm
Gió lay cọng cải thương thầm
Đường xưa, bóng cũ hương trầm còn bay...
Con đường đi hết chiều nay
Ai giăng sợi nhớ cho gầy trăng nghiêng?
Mưa rơi ngập nẻo ưu phiền
Thời gian trắng vỡ lạnh miền không em.
(Tập thơ Nghêu Ngao Ca - NXB Văn Học 2018)
2017
Thanh Trắc Nguyễn Văn
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
1 nhận xét :
Trang thơ hay, ảnh minh họa đẹp
Đăng nhận xét