Thứ Tư, 5 tháng 5, 2021
Thơ Lục Bát tháng 5.2021 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
31. LỠ HẸN
Bao năm chung lớp chung thầy
Chung bao kỷ niệm những ngày còn thơ
Bao hò hẹn, bao ước mơ
Trưởng thành ta sẽ đợi chờ cùng nhau
Bao lời hứa hẹn đậm sâu
Thế mà ta phải xa nhau thật dài…
Bốn mươi mùa lá đổi phai
Bây giờ gặp lại giữa hai nhịp cầu
Tiêu tan lời hứa ban đầu
Răng long, tóc bạc còn đâu mà chờ
Nỗi niềm xin gửi vào thơ
Thôi đành an phận hẹn chờ kiếp sau!
Bích Quê
32. CẢM GIÁC…
Hình như cảm giác hết rồi
Cho nên mình chẳng bồi hồi hẹn nhau
Cho nên gặp cũng qua mau
Như áo đã cũ bạc màu phôi phai
Hình như cảm giác đã chai
Cho nên hờ hững chẳng ai nhớ nhiều
Cho nên có những buổi chiều
Hoàng hôn lại ngỡ rất nhiều bình minh
Hình như cảm giác một mình
Chẳng cô đơn cũng thất tình… là sao?
Đặng Vương Hưng
33. MÃI CÒN TRONG TA
Quê nhà kỷ niệm trong ta
Bờ tre giếng nước, cây đa mái đình
Lời ru nặng nghĩa ân tình
Mái nghèo ấm áp bóng hình mẹ cha
Chuông chiều vọng tiếng ngân nga
Hồn quê lắng đọng bóng tà lặng rơi
Hoang sơ cổ tích ngàn đời
Trải bao sương gió kiếp người... thương quê!
Đồng làng hương lúa vàng khoe
Thoảng trong làn gió lạc về xóm thôn
Chân ai thả bước bồn chồn
Bóng hình lạc giữa hoàng hôn tím gầy!
Cuối trời sếu sải cánh bay
Nghe chiều chạng vạng hơi may vội vàng
Khói quê lan tỏa mơ màng
Í a í ới... đầu làng cuối thôn
Lập lòe ánh lửa rạ rơm
Hồn quê ấm áp... mãi còn trong ta!
Phạm Văn Tự
34. TÔI THÍCH DỞ HƠI
Mặc người cứ bảo dở hơi
Ôm nàng thơ bước theo đời lênh đênh
Tù và vác cứ nhẹ tênh
Văn chương đường cũng gập ghềnh nổi trôi
Một thời ngang dọc qua rồi
Xế chiều thơ phú rong chơi thỏa lòng
Tìm con chữ cũng long đong
Văn chương phản ánh thẳng cong cuộc đời
Sẻ chia cuộc sống đầy vơi
Dở hơi có ích thì tôi vẫn làm
Hoa xinh đến lúc cũng tàn
Không phụ lòng bút mới cam kiếp này.
Đỗ Bá Cung
35. RU SÓNG
Ru cho nỗi nhớ vào đêm
Ru cho sóng khát môi mềm tình tang
Trăng khuya thao thức lang thang
Con tàu chở những đa mang đi cùng
Lòng dông gió, biển ung dung
Ru cho tàu bớt lạnh lùng khơi xa
Con tàu chở ánh trăng ngà
Có nghe sóng của lòng ta ru mình
Nguyễn Kim Hương
36. CHÔN CÁI ĐA MANG
Em không thể mãi giữ lời
Qua thì quá lứa em thời hết duyên
Bao giờ bến mới gặp thuyền
Anh còn lưu lạc mấy miền viễn xa
Xuân còn đang độ tháng Ba
Anh không còn nhớ quê nhà nữa sao
Mình em tỉnh thức chiêm bao
Đêm ngày trông ngóng khát khao mong chờ
Chỉ còn một nỗi thẫn thờ
Lách lau xào xạc mấy bờ hồn hoang
Thôi đành chôn cái đang mang
Tiếc cho cái giá ngàn vàng... bỏ không...
Gió về từ phía đầu sông
Một chiều em đã theo chồng... vu quy
Mưa rơi trên cỏ thầm thì
Bao nhiêu dang dở nói gì hỡi mưa?
Đồng Kế
37. MẸ VÀ ĐẤT
Mẹ yêu đất, đất yêu cây
Mồ hôi trộn dưới lõng cày để xanh
Chắt chiu thành giọt sữa lành
Cho con bằng chị, bằng anh, bằng người
Mẹ vun đất, đất vun chồi
Cho con tung cánh bên lời ru răn
Đất trăn trở, mẹ trở trăn
Môi hoa con nở, khóe nhăn mẹ dày
Mẹ hiền như đất như cây
Cháy lưng sém mặt cho đầy bát cơm
Bới từng thớ đất cọng rơm
Lọ lem phần xác, thảo thơm phần đời
Gửi lòng vào đất sinh sôi
Lắng nghe nhịp thở đất trời giao thoa
Củ khoai, ngọn muống, quả cà
Mẹ ngồi vá kín xót xa... lần hồi
Mẹ nay về với đất rồi
Con nghe hồn đất vọng lời ru xưa
Một đời tải nắng gom mưa
Trút lòng thanh thỏa, gió đưa mẹ về.
Phạm Luyến
38. THẢ DIỀU TRÊN PHỐ
Thật thà là giọng thôn quê
Chiều nay em thả bùa mê lên trời
Đơn sơ tre lá, giấy bồi
Gửi vào ngọn gió thành lời quê hương
Cong vành trăng khuyết khiêm nhường
Bay từ một nắng hai sương quê mình
Nâng cao mơ ước thanh bình
Lặng nghe thấy cả ân tình nước non
Bổng trầm khúc sáo véo von
Giữa ồn ào phố vẫn còn thiết tha
Ai quen nghe giọng thật thà
Nhìn trời bỗng nhận ngay ra cánh diều.
Hoài Khánh
39. NGÀY XƯA
Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa
Nhớ em mười tám tóc vừa chấm vai
Cái duyên xúng xính áo dài
Nét cười khiến khối chàng trai phải lòng
Khổ tôi mắc nợ tang bồng
Trái tim như đã… mà không ngỏ lời
Đôi lần cố… vẫn hụt hơi
Mấy lần như vậy, thế rồi dần xa
Nàng hay mặc áo hoa cà
Để cho khối kẻ nhớ xa nhớ gần
Còn tôi mỏi gối chồn chân
Dẫu không vĩnh biệt cũng dần rời xa
Giá như mình số đào hoa
Thì từ ngày ấy đã là của nhau.
Lê Hải Châu
40. MẸ QUÊ
Mẹ là sóng lúa vàng ươm
Mùa về bát ngát hương thơm ruộng đồng
Mẹ là ngọn suối, dòng sông
Mẹ là bếp lửa ngày đông quê nghèo.
Cuộc đời dù lắm gieo neo
Thuyền trong tay mẹ vững chèo vì con
Tháng năm trôi với mỏi mòn
Cánh cò "bay lả" vẫn còn "bay la".
Đồng gần - ruộng cạn - chợ xa
Gót chân bám đất vượt qua tháng ngày
Gian nan vất vả cao dày
Áo sờn ôm sát thân gầy, Mẹ ơi!
Bát cơm ăn vội... một thờ
Chân trên ruộng trũng, mắt nơi chợ chiều.
Miếng trầu hương vị Mẹ yêu
Con say theo những cánh diều trời quê.
Đi xa lòng mãi nhớ về
Mái nhà tranh với tràn trề tình thương
Mẹ là nỗi nhớ quê hương
Là niềm hạnh phúc diệu thường đời con.
Anh Thư Đỗ
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét