Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2021
Thơ Lục Bát tháng 7.2021 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
11. ĐỒNG LÀNG HÔM NAY
Đồng làng giờ khác ngày xưa
Từ sào ruộng, đến cái bờ, con trâu
Đồng làng giờ vắng áo nâu
Thuốc sâu, phân đạm bạc mầu đất đai.
Đồng làng vắng bóng gái trai
Mẹ già thêm nặng đôi vai gánh gồng
Mưa vùi, nắng lửa, bão giông
Đêm chờ mạ bén, ngày trông trỗ đòng.
Bây giờ làm ruộng thong dong
Máy cày vỡ đất đồng trong ruộng ngoài
Chẳng còn gà gáy ban mai
Chẳng còn bóng trẻ đọc bài lưng trâu.
Chẳng còn đập lúa đêm thâu
Chẳng còn chiếc gáo úp đầu cây rơm
Chẳng còn trấu ủ nồi cơm
Chẳng còn búi lửa qua vườn gọi nhau...
Nhà tầng bóng thấp bóng cao
Ánh trăng lõm bõm sáng vào sân thu
Chẳng còn tiếng võng lời ru
Đâu đây vẳng tiếng chim gù lồng son.
Kìa em xinh đẹp tươi giòn
Đâu mùi hoa bưởi trăng tròn đợi ai
Thư tình viết gửi email
Đâu trong nét chữ, đâu ngoài con tem?
Đâu còn sợi bấc ngọn đèn
Bếp ga bếp điện đã quen mất rồi
Ô kìa cái giậu mồng tơi
Chỉ còn lả ngọn... một thời... trong thơ !
Dương Phượng Toại
12. BẾN XƯA
Tuổi già trở lại bến xưa
Lối mòn giờ chỉ đặt vừa bước chân
Nắng mưa dấu cũ phai dần
Bàn chân bước tới, bàn chân ngập ngừng
Có gì đó cứ rưng rưng
Dâng lên nghèn nghẹn giữa chừng lại thôi
Người ơi khuất bóng đâu rồi
Để cho dòng nước đầy vơi tháng ngày
Ngang trời lạc cánh chim bay
Con chim Bìm Bịp cuối ngày lại kêu
Thương về bến cũ cô liêu
Cây đa, quán nước, mái lều, người xưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Cái ngày xưa ấy… đã xưa lắm rồi
Bây giờ còn lại mình tôi
Lần theo lối cũ lại ngồi bến xưa.
Lê Hải Châu
13. MẸ TÔI ĐI CỖ
Mẹ tôi đi cỗ làng bần
Mấy bà nhấm nháy ngồi gần bên nhau
Nhâm nhi vài thứ canh rau
Đồ ăn gói lại mau mau về nhà
Đưa con mấy miếng thịt gà
Nhớ ăn hết nhé, mẹ già đau răng
No rồi con chạy lăng xăng
Chợt nhìn nấc nghẹn, mẹ ăn xương gà
Trái tim bé bỏng thật thà
Làm sao hiểu rộng nhìn xa phận người
Một lời nói dối mẹ ơi
Mà con canh cánh cả đời không quên
Mẹ già đi cỗ làng bên
Chỉ ăn no mắt rồi đem về nhà
Con vui hỉ hả món quà
Mẹ mang rửa bát, xương gà mẹ ăn
Mẹ ôm bao nỗi nhọc nhằn
Nhìn con khôn lớn, khóe nhăn mẹ cười
Con đi cuối đất cùng trời
Nhớ xưa ngọt tiếng ru hời rưng rưng.
Phạm Luyến
14. CÔNG ƠN CỦA MẸ
Mẹ yêu quý nhất trên đời
Ra đồng gánh cả à ơi đi cùng
Bước chân cao thấp ngập ngừng
Mẹ tôi gánh nặng trên lưng phận người
Nắng chiều héo hắt trên môi
Quẩy đôi quang thúng tôi ngồi ở trong
Tháng ngày vất vả long đong
Chịu thương chịu khó vì chồng, vì con
Tuổi xuân của mẹ héo mòn
Sớm chiều mót lúa lom khom trên đồng
Những ngày đói khổ làm công
Nửa đêm gà gáy bão giông quản gì
Hành trình những bước con đi
Đẫm mồ hôi, Mẹ lo vì tương lai
Vượt qua muôn nỗi dặm dài
Công ơn của Mẹ chẳng ai sánh bằng.
Hoài Hiền Hiền
15. BẾN ĐỢI
Vai gầy ướt áo đường xa
Heo may phơi gió la đà bến quê
Hương thầm vương vấn lối về
Tình trong dào dạt đã nghe thu chờ
Lắng chiều ấm mịn giấc mơ
Sẻ san bớt chút dại khờ thuở xưa
Ô xoè nhẹ bước dưới mưa
Dạ ngây ngất đợi then trưa mở ngày
Gặp nhau mắt bịn rịn say
Trời như sắp sẵn duyên này một đôi
Sông xanh bờ bãi đắp bồi
Phù sa thơm vị mặn mòi hồn quê.
Lại Quốc Bửu
16. NGHE CHIM GÁY TRÊN TRẬN ĐỊA PHÁO CAO XẠ
Cúc cù cu
Cúc cù cu...
Thoảng nghe như một lời ru giữa hè
Vườn râm nào dưới lũy tre
Có con cu gáy mải khoe tiếng gù
Cúc cù cu
Cúc cù cu...
Nghe mà cứ ngỡ mùa thu đến rồi
Ở đây toàn núi với đồi
Ngày đêm chỉ có gió trời thay chim
Bỗng trưa nay phút lặng im
Đất trời nín thở
Tiếng chim vọng về...
Người lắng nghe
Súng lắng nghe
Tiếng gù nhuộm nắng
Vàng hoe núi đồi...
Đặng Vương Hưng
17. MÙA HÈ NHỚ MẸ
Vải thiều ra rả tiếng ve
Mây trời rạo rực tiết hè đã sang
Làng quê mùa vụ rộn ràng
Cánh cò chấp chơí, lúa vàng trĩu bông
Mẹ ta phơi nắng ngoài đồng
Tay liềm gặt lúa, lưng còng oằn vai
Biết là trông cậy vào ai
Bụi trần mưa nắng, bạc phai mái đầu
Thân cò ruộng cạn đồng sâu
Mỏi mòn năm tháng, quặn đau ruột tằm
Trước thềm khung cửa tháng năm
Đắng cay quá khứ, lệ thầm rơi rơi
Chói chang cái nóng hè oi
Càng thương nhớ mẹ một thời gian nan.
Đỗ Duy Ninh
18. HẠ PHAI!
Hạ phai từ độ em đi
Tháng ngày lạc “bước thiên di” cuối trời
Phượng hồng buông sắc chơi vơi
Ve sầu hấp hối cạnh lời rỉ rên
Hạ - Em: sao nỡ bắt đền
Trái yêu ép ngọt rụng bên lề lòng
Phỉnh người vớt bóng hư không
Vui chưa “nổ” đã nghe bông Súng tàn
Bóng chiều vô định đổ hoang
Mặc hoàng hôn tủi ráng vàng cô đơn
Ai: Mưa tức tưởi đổ hờn
Gió mùa nổi loạn từng cơn cuối ngày
Chưa thu lòng đã heo may
Tơ tình đứt rối vương đầy nhớ thương
Nẻo ai trăng tán mù sương
Liêu xiêu nắng ngã cuối đường Hạ phai...!
Xuân Môn
19. CHÂN DUNG NGƯỜI BÁN THAN
Một xe đầy
hai xe vơi
ba xe lã chã
ngày rơi sang chiều
Thơ không bóng bẩy mĩ miều
mà xanh như thể
mới yêu lần đầu
Vợ là sang
bạn là giầu
cháu con líu ríu
bí bầu thơ ngây
Nắm vào
cộm nốt chai tay
xòe ra
mưa nắng vương đầy trang thơ
Bán than
không bán mộng mơ
nặng tình trọng nghĩa
vương tơ thế thời
Bán than
góp lửa cho đời
như con ong thợ
chẳng rời đài hoa
Gặp người đánh trống đám ma
Cùng người tôi vượt dốc qua đời mình...
Trần Thúy Hoàn
20. HOA CAU
Gió đưa xào xạc hàng cau
Chùm hoa nỡ rộ trắng phau một màu
Bên thềm tâm sự cùng nhau
Lời thề năm ấy trước sau vẹn tình
Em cười chúm chím rất xinh
Hôm kia em đứng sân đình cùng ai ?
Tóc thề mới chớm bờ vai
Mái đầu mới gội hương nhài bay xa
Giếng làng dưới gốc cây đa
Éch kêu ồm ộp ao nhà thân thương
Hoa cau tỏa mát mùi hương
Người đi xa xứ tìm đường về thăm .
Bích Việt
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét