11. RU TÌNH
Biếc xanh ai thả vào chiều
Dâng yêu lên mắt cho liều mộng tôi
Mặc buồn lăn lóc xa xôi
Câu thơ ngây ngất hôn môi ngọt ngào
Yêu em có lẽ… khi nào?
Trong tim thác réo cồn cào giấc mơ
Nụ cười chết đuối câu thơ
Hồn say đánh võng bên bờ tương tư
Nép mình vào mộng thực hư
Tình ơi! ngang trái còn dư tội tình
Cứ thương nhớ một bóng hình
Mắt ai mắc võng ru tình… trong mơ!
Ái Nhân
12. LANG THANG THU
Đã qua xuân ngưỡng bẩy mươi
Tay dài chân ngắn nụ cười trông theo
Vẫn vương vấn dốc Ba Đèo
Ngược lên Tây Bắc leo trèo Núi Đôi
Khau Vai men ngả nghiêng trời
Chợ tình lỡ hẹn một thời lang thang
Bảy mươi trai gái đương xoan
Giêng hai lễ hội về làng tìm nhau
Tóc thề lấm tấm hoa cau
Chia tay đêm ấy bên cầu chưa xa
Núi non, cao thấp chưa già
Sông quê trong đục vẫn là mộng mơ
Mộc Châu - Đà Bắc - Thác Bờ...
Khăn piêu ai nhuộm vần thơ tím chiều.
Nguyễn Đức Vân
13. TRÊN ĐỒI HOA XƯA
Một hôm
họ đến bên đời
Nhóm lên ngọn lửa
đã vơi,
đã tàn
Cứ ngờ
là nắng xuân sang
Hay đâu
đông vẫn dở dang
nơi này
Rồi người
như áng mây bay
Bỏ lại tháng ngày
mong nhớ
riêng tôi
Ơi à
giấc mộng bên nôi
Có nghe
gió hát
trên đồi hoa xưa...
Lê Phương Lan
14. LỐI XƯA CỎ ÚA
Bao năm xa xứ quê ơi
Phồn hoa - lạc bến dòng đời nhớ mong
Vẫn miên man nắng chạy đồng
Vẫn mênh mông sóng nhẹ nâng con đò
Vẫn xôn xao trắng cánh cò
Vẫn con nghé ọ làm trò ngó nghênh
Gió nương mây trắng bồng bềnh
Nón nghiêng soi dáng dòng kênh dịu dàng
Vẫn phi lao sóng đôi hàng
Đâu rồi mắt biếc... tóc ngang vai gầy?
Chiều quê khói nhuộm lam cây
Mẹ ngồi bấm đốt, mắt cay nghẹn ngào
Đâu rồi đêm sáng ngàn sao
Câu thề vạt áo phai vào nắng trưa
Đường làng lạc dấu chân mưa
Lối xưa cỏ úa, người xưa theo chồng.
Lê Minh Dung
15. ĐÊM TRĂNG
Nắng vàng đi trốn cuối thu
Đầu đông tối sớm âm u mây trời
Bằng lòng đón mảnh trăng rơi
Lênh loang vạt áo hoa vời ánh sao
Gió lùa mở nhẹ yếm đào
Xôn xao xào xạc ngọt ngào bờ môi
Lênh đênh một mảnh trăng trôi
Mây vờn gió gọi sao vời vợi xa
Bụi sương toát ánh trăng ngà
Li ti ngọn cỏ nhành hoa phủ đầy
Trăng nhòm kẽ lá cành cây
Bỗng lòng ép bóng tràn đầy rưng rưng
Nguyễn Văn Kết
16. CHỢ BÀO
Chợ Bào nằm cạnh sông Chanh
Bán tôm, cua cá rau xanh bí bầu
Chị tôi mưa nắng dãi dầu
Chênh chao ngồi bán nỗi đau cõi người.
Ruộng quê giờ cũng cạn rồi
Đói no bươn chải chợ trời mưu sinh
Gánh rau nuôi cả gia đình
Bí bầu cong gánh phận mình nổi trôi.
Bàn tay tàn tật rã rời
Chỉ còn đôi mắt chào mời kẻ mua
Cân đong, đo đếm thiếu thừa
Đồng tiền héo vụn như dưa cuối chiều.
Chợ tan gồng gánh liêu xiêu
Thập thềnh bóng chị đẩy chiều vào đêm
Đường quê vàng vọt ánh đèn
Rưng rưng… tôi với nỗi niềm đầy vơi.
Chợ Bào buôn ngược bán xuôi
Chẳng bào được những phận người chênh vênh
Ngô Trung Dũng
17. SƯƠNG MAI
Sông còn ngái ngủ chân đê
Sương mai giăng kín lối về ngày xưa
Cánh chuồn đan nhớ mây mưa
Tiếng gà giục giã trời vừa hửng đông
Bập bùng bếp lửa rực hồng
Khói lam cơm nếp thơm nồng mái hiên
Sân phơi còng dáng mẹ hiền
Đường quê cười đổ ngả nghiêng mái đình
Anh về bến cũ một mình
Còn nghe muôn tiếng tâm tình tỏa lan
Nôn nao dưới cỏ mơn man
Bước chân níu giữa hai hàng bạch dương
Trẻ thơ tíu tít tới trường
Sương mai nặng trĩu nẻo đường anh đi.
Nguyễn Huệ
18. CON ĐƯỜNG NGÀY ẤY TA QUA
Con đường ngày ấy ta qua
Bằng lăng đã nở tím nhòa… hè ơi!
Một miền thăm thẳm xa xôi
Người đi bỏ lại mình tôi với chiều
Con đường có kỷ niệm yêu
Giờ đây biết có còn nhiều luyến thương?
Bằng lăng tím chẳng tỏa hương
Chỉ im lặng đứng bên đường đơm hoa.
Bây giờ vui với người ta
Chắc em cũng chẳng lại qua chốn này
Nói chi nhớ đến hàng cây
Mộng mơ chắc cũng như mây xa vời.
Khi yêu quên cả đất trời
Trách chi ai đã quên lời gió bay
Tay còn chưa nắm bàn tay
Cánh hoa tím mỏng hôm nay… nhớ gì?
Phạm Ngọc Lại
19. BẾN BỜ SÔNG LAM
Đò chiều đợi khách sang sông
Ngã ba sóng nước mênh mông vỗ bờ
Sông Lam mưa bụi giăng mờ
Cảnh quan tô đẹp trang thơ thuở nào
Triều lên con nước dâng cao
Cát vàng óng ánh xôn xao mây trời
Ven đê ngô lúa xanh tươi
Bãi dâu nhộn nhịp tiếng cười rồn vang
Những cô thiếu nữ đoan trang
Câu hò câu ví ca vang vui vầy
Ngắm nhìn cảnh sắc mà say
Buồm căng thuyền lướt gió lay tay chèo
Đỉnh cao Núi Quyết thông reo
Tàu về Bến Thủy buông neo đợi chờ
Sông Lam còn đó đôi bờ
Một vùng trù phú không mờ trong tôi
Nguyễn Thế Bình
20. GIẢN ĐƠN
Thời gian cứ thế dần trôi
Cuối thu còn đó, đường phơi xác vàng
Có chăng bối rối ngỡ ngàng
Thầm thì ai nói dịu dàng lời thương.
Bước chân trên mỗi nẻo đường
Gần xa đâu kể, đều vương bụi trần
Níu chi một chút thanh tân
Ta như nước suối trong ngần tự reo.
Kim Phượng
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét