Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021
Thơ Lục Bát tháng 10.2021 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
31. CẦU HÀN NHỚ ĐÒ XƯA
Tôi đi vào buổi nắng mai
Đê cao, nước xiết đò cài quay ngang
Mắt trộm liếc, chân bước sang
Sểnh chân bệt xuống, cô nàng ghẹo tôi
Đồng tiền đôi lúm sao rơi
Hẹn em, dẫu có phương trời xa quê
Nay tìm về bến ven đê
Hỏi thăm cô bé đi về nơi đâu
Năm kia em đã qua cầu
Nhìn dòng nước chảy, hương cau vẫn còn
Sông quê vẫn nhớ bến mòn
Nay cầu xây mới, đâu còn đò xưa
Cầu Hàn lồng lộng gió đưa
Trách ai lỡ hẹn, nên chưa muốn về.
Huy Hồng
32. BUỔI SÁNG MÙA THU
Tiếng con chim gáy mở ngày
Sáng ra gờn gợn heo may ngõ ngoài
Lạ kỳ, Thiên lý nhà ai
Mà thơm suốt cả dặm dài triền đê
Sương giăng lãng đãng bốn bề
Mặt trời như kẻ làm thuê ngủ ngày
Thế rồi cũng mỏng dần mây
Để e ấp nắng nửa ngày đầu thu
Đồng xa đã hết sương mù
Chuyến tàu trưa đã tu tu đổ còi
Chẳng nồng, nhưng vẫn còn oi
Đất quê phảng phất tiết trời mùa Thu
Lê Hải Châu
33. BÙ CHO EM
Có người muốn bán mùa thu
Anh mua tất cả, đền bù cho em
Bù cho đôi mắt quầng đêm
Bù cho mái tóc bạc thêm mỗi ngày.
Anh bù thân xác hao gầy
Bù đôi môi nhạt, bàn tay chai sần
Ước gì bù cả tuổi xuân
Bù bao năm tháng ân cần bên anh.
Gửi thêm trăng sáng đêm thanh
Gửi hương quả chín ngọt lành mùa sang
Gửi em buổi sớm nắng vàng
Chút heo may để điệu đàng áo khăn.
Ươm thu, ươm cả tháng năm
Tình như sóng biển đâu ngăn cách bờ
Trăng thu thêm đẹp giấc mơ
Lời thương xưa ấy, bây giờ vẫn thương.
Kim Phượng
34. THÁNG MƯỜI
Tháng Mười ươm chín mùa yêu
Hương thơm quả ngọt hòa theo gió lành
Đồng quê vàng trải nắng hanh
Nhà nông hối hả gặt nhanh lúa về
Tàu thyền rợp bến sông quê
Ngược xuôi hàng hóa bộn bề đổi trao
Dọc đường hoa tím ngày nào
Khẳng khiu cành lá nghiêng vào heo may
Tháng Mười ru giấc nồng say
Đêm nghe gió lạnh tiễn ngày thu đi.
Phan Hoàng
35. CỤ ĐA
Suốt đời gắn bó làng quê
Chứng nhân sớm tối đi về qua đây
Cụ đa vẫn cứ hàng ngày
Lá cành vãy gọi,chia tay lên đường
Là nơi hò hẹn người thương
Bao đôi trai gái quê hương thanh bình
Cụ đa trọn nghĩa vẹn tình
Tiễn đưa trai tráng quê mình tòng quân
Tiễn người rời khỏi cõi trần
Cụ từng chứng kiến hội xuân tưng bừng
Trống dong cờ mở chào mừng
Hàng năm đón Tết mùa xuân trở về
Bao năm cụ vẫn đề huề
Một lòng chung thủy miền quê yên bình.
Đỗ Lương Điền
36. BÂNG KHUÂNG THÁNG MƯỜI
háng Mười Thu ngát lối về
Hưong mềm mại gió tóc thề nghiêng bay
Long lanh ánh mắt mơ say
Chắt chiu hẹn ước…tháng ngày yêu thương
Tháng Mười dệt mộng tơ vương
Trao em một đoá diệu hương nồng nàn
Tình anh trăng sáng mơ màng
Đong đưa em giấc mộng vàng đêm Thu
Tháng Mười ấm áp lời ru…
Môi ngoan đắm đuối ngọt từ tiếng yêu
Tình Thu ủ ấp hương chiều
Chờ đêm Nguyệt mộng bao điều thầm trao…
Ươm vần thơ đắm ngọt ngào
Ru em vào giấc chiêm bao…tình nồng
Nâng niu nhẹ áng Thu hồng
Bâng khuâng tay chạm… mênh mông tháng Mười.
Nhật Quang
37. LÀ TA TỰ THÚ
Ta
Thường tự hỏi chính ta
Cũng ta tự thú ruột rà xổ theo…
Cũng ta tự thấy bọt bèo
Kiếp người
Vật lộn đói nghèo trầm luân…
Lời lời “buông”
“Si” lại “sân”
Cái “tham” không đáy lộn trần vẫn nguyên…
Vuông tròn
Đẽo gọt cơ duyên
“Xuông” con chữ lại, tự huyền hoặc ta…
Ừ,
Thì chết phải ra ma
Ma và người vẫn “dì dà” đó đây…
Ma
Vẫn lên bục làm thầy
Vẫn khuynh đảo hít hà “thây” thành người…
Hỏi ta –
Ta lại hỏi trời
Trời không tự thú nên đời hỗn mang…
Trần Đức Lộc
38. CHIỀU BUỒN
Anh đan xếp nhớ trong chiều
Mầm xuân tĩnh lặng lòng phiêu diêu tình
Cất vào nhau cái trung trinh
Hồn ai đã tạc bóng hình vọng phu
Trái tim nhận chấp cầm tù
Nụ hôn nghiêng lệch mùa thu ánh vàng
Ngày xô sóng nhớ mênh mang
Đêm ôm gối mộng lên ngàn giấc mơ
Trẫm mình trong biển sương mờ
Ta như dòng nước chung bờ sông em.
Lại Quốc Biểu
39. CHỮ TÌNH
Trăng tàn sương tý tách rơi
Vọng từ đâu đó những lời hát ngâm
Câu thơ tựa nốt nhạc trầm
Gửi trong tiếng gió âm thầm cháy đêm
Sao khuya tĩnh mịch buông rèm
Cái thương chìm đắm, khát thèm nổi nênh!
Dạt anh về phía mông mênh
Dạt tôi về mãi thác ghềnh không nhau
Sợi tình càng nắm càng đau
Lỏng tay lại thấy lòng rầu tâm can
Nỗi người, sợ nỗi đa đoan
Buộc vào đêm lạnh khô khan cuộc tình!
Nguyễn Quỳnh
40. CẦU TREO
Đường đời muôn nẻo gian nan
Ngày hai lượt nỗi lo toan nhật thường
Cầu treo qua, mẹ làm nương
Con theo từng bước tới trường nhặt vui
Mỗi bước chân một ngậm ngùi
Suối sâu chảy xiết lệ rơi mắt mờ
Cầu chênh vênh lớn ước mơ
Biết rằng nhiều lắm đợi chờ hiểm nguy
Tới trường may rủi phải đi
Con yêu học chữ mẹ đi cược đời .
Đỗ Quang Đạt
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét