Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020
Thơ Lục Bát tháng 10.2020 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
20. CUỐI NÚI ĐẦU SÔNG
Hỡi cô hàng xóm xinh ơi
Từ lâu anh muốn sang chơi bên nhà
Vườn tình lắm lá nhiều hoa
Vòng quanh bướm lượn cứ là đà say
Ai ngờ chim sáo vụt bay
Bỗng thành hai ngả một ngày chia xa
Mưa rào nặng hạt tháng Ba
Bao nhiêu hoa Bí hoa Cà trổ bông
Bây giờ cuối núi đầu sông
Chỉ còn mơ ước viển vông hỡi nàng
Trời mênh mang đất mênh mang
Một mình anh với lang thang... đêm dài
Nỗi lòng biết sẻ cùng ai
Mây bay trắng cả xứ Đoài ngàn năm
Đêm nay có phải đêm rằm
Vắt tay lên trán anh nằm tương tư
Sắp vào Đông đã tàn Thu
Thoảng nghe có tiếng chim gù đâu đây
Trăng mờ ngả xuống đằng tây
Hồn hoang lạnh giá lòng đầy trống không!
Đồng Kế
21. ÁO MỎNG LÀM TRĂNG
Hạ vơi đêm thiếu bóng hằng
Trời khuya áo mỏng làm trăng dậy thì
Bập bùng bên tán cây si
Con tim thổn thức siết ghì con tim
Lả lơi đuôi mắt lim dim
Ước mơ cài sẵn dõi tìm sao băng
Khéo kê lệch mấy cũng bằng
Yêu nhau cởi áo làm trăng tỏ tình
Tàn canh loe lóe bình minh
Hẹn nhau áo mỏng rập rình thay trăng.
Phạm Luyến
22. MỘT KHÚC TÌNH QUÊ
Rét thêm môi má em hồng
Cải nhà em đã lên ngồng ra hoa
Anh còn lưu lạc miền xa
Để em vò võ quê nhà ngóng trông
Thế là hết cả mùa Đông
Lá trầu là lá trầu không úa vàng
Hình như sắp sửa Xuân sang
Bao nhiêu là bướm bay ngang trước thềm
Nắng từ xóm dưới làng trên
Nắng tràn thung lũng nắng lên núi đồi
Bỗng nhiên em thấy bồi hồi
Cỏ cây nẩy lộc đâm chồi mướt xanh
Sương rơi ướt đẫm đầu cành
Em ngồi mong ngóng trông anh trở về
Hát lên một khúc tình quê
Rộn ràng phơi phới say mê bổng trầm!
Đồng Kế
23. CƠN MÊ TRẦN GIAN
Giận đêm ủ giấc chiêm bao
Trời khuya lởn vởn bước vào cơn mê
Sao đành bẻ gãy câu thề
Vầng trăng gầy guộc nẻo về vương mây
Lời ru em gởi gió mây
Mênh mang sóng nhớ càng dày sợi thương
Lạc vào giữa cõi vô thường
Ngước nhìn con tạo mà thương cuộc người
Phù du mê hoặc thói đời
Phong trần ai kẻ rắc lời dối gian
Tỉnh mê giữa cõi niết bàn
Trong cơn mê gặp muôn vàn cơn mê.
Lê Thị Hương
24. ÁO HOA VÀNG
Em hay mặc áo hoa vàng
Ngày đôi ba lượt qua ngang lối này
Hoa vàng vương chút heo may
Đem mùa thu đến chất đầy niềm vui
Trăng kia sao cứ ngậm ngùi
Để cho chú Cuội phải ngồi gốc đa
Áo hoa vàng cứ thướt tha
Bâng khuâng ai đó mặn mà với ai?
Người đi muôn dặm đường dài
Có người thổn thức trông hoài ngày đêm
Những mong chân cứng đá mềm
Mai ngày gặp lại êm đềm tiếng thu
Vương Bảo
25. ÁNH MẮT…
Băng màn đêm, một ánh sao
Lặn vào mắt ngọc, em trao đêm rằm
Đi qua tháng, đi qua năm
Nhớ hoài cặp mắt lá răm mơ màng
Trong veo như nước giếng làng
Mi cong hờ kép, rợp hàng tre xanh
Thanh thanh nét liễu buông mành
Hồ thu thăm thẳm, cho anh đắm chìm
Thay lời thổn thức con tim
Từ sâu ánh mắt ta tìm được nhau
Van em đừng liếc dao cau
Mắt diều nghiêng ngó, anh đau thắt lòng
Cùng về ươm kén vàng nong
Đây ”ngài” đấy ”phượng”, ước mong trọn tình.
Phạm Nhật Khoan
26. NGƯỜI XƯA
Người xưa nào có xưa đâu
Điệu xưa vẫn hát từng câu nuột nà
Đã đành người của người ta
Duyên không buộc chỉ nhưng mà vấn vương
Rằng thương sao được mà thương
Bàn chân đã chọn con đường lạc nhau
Cớ chi mắt vẫn xanh màu
Cứ như đang nói kiếp sau mình chờ
Đường tình lác ngác lơ ngơ
Sẩy chân một phút đợi chờ trăm năm
Nón xanh ai khéo tay chằm
Sao không rút sợi tơ tằm mà khâu
Í a lời hát qua cầu
Sông xưa vẫn chảy, bóng đâu mà tìm
Yếm đào thắt dải trái tim
Bờ xưa cạn chuyến đò chìm…ngẩn ngơ.
Nguyễn Lâm Cẩn
VÀO CHÙA HÀN SƠN
Trấn Phong Kiều ngỡ chuyển mùa
Nắng quanh phố cổ đỏ chùa Hàn Sơn
Nét kinh bia đá dẫu mòn
Vần thơ Trương Kế mãi còn người ghi
Cây cao chẳng bận sầu bi
Bóng xanh mát những vô vi cõi thiền
Ai lên Bảo điện cũng hiền
Lầm rầm khấn Phật lời nguyền tri âm
Tượng hai sư tổ thâm trầm
Ông bê chiếc lọ, ông cầm bó hoa
Tôi mong muôn sự hài hòa
Chắp tay vái cả chiều tà mờ sương
Cố trèo tận đỉnh tháp chuông
Thấy trời xa đã nhẹ buông ưu phiền
Gió chiều vừa đẩy trăng lên
Tôi nhòe tím giữa bốn bên chuông chùa.
Hoài Khánh
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét