31. VU VƠ TUỔI VÀ THƠ
Gối tay lên mảnh trăng già
Với thơ qua cửa, lại là thơ non
Quãng tình một chút cỏn con
Mong mềm câu chữ, ve mòn mắt nai
Vẻ kiêu sa, ước lộc tài
Hoa dâm chạm tiếng thở dài vào thơ
Đắm tình vào chốn ngu ngơ
Để thương, để giận, để chờ, để mong
Tiếng thơ nói hộ tiếng lòng
Dù đời nhạt nhẽo vẫn nồng tim say
Thả hồn vào gió, vào mây
Thú thơ, cái thú giời đày vẫn thơ
Tuổi chiều hằn vết mộng mơ
Có "phiêu" thì vẫn khù khờ làng "ngây"
Hòa cùng hoa lá cỏ cây
Giữa dòng thế tục, chứa đầy nhân văn.
Phạm Luyến
32. CHIẾC BÌNH CŨ
Chiếc bình cũ họa tích xưa
Người hoài cổ cứ đòi mua, giữ gìn.
Kẻ say tiền, sướng phát điên
Ngỡ có Trời Phật Thần Tiên độ trì
(Tưởng là thứ chẳng đáng gì
Hóa ra lại có đứa si mê tìm !)
Xửa xưa... ai khéo lưu truyền !
Để nay được giá.
Sướng rên...
Quá trời !
Đào Kưu
33. GỬI LẠI NHÀ QUÊ
Sớm mai về lại quê nhà
Triền đê vẫn đám cỏ gà xa xôi
Mẹ tôi đi cấy đồng Đồi
Đồng Hương gạn nước cha tôi đi bừa
Gốc cau chum nước chờ mưa
Bữa chiều vẫn nếp cà dưa mặn mòi
Nửa đời phố thị đưa thoi
Vài bông súng tím nhỏ nhoi ao nhà
Chợ Xanh, chợ Bể đường xa
Tép tôm vẫn một dáng bà còng lưng
Nhà quê cơm nắm muối vừng
Một mai bỏ phố dưng dưng... ta về.
Nguyễn Quỳnh Anh
34. GIÁNG SINH AN LÀNH!
Người ơi lại tới giáng sinh
Trắng rừng tuyết phủ lối mình từng qua
Trời Tây mây gió rất xa
Sáng nay gõ cửa ông già Nô-el...
Ấm phòng giấc ngủ thân quen
Ta còn đứng đợi bởi then ai cài
Ước gì được khoác bờ vai
Được choàng khăn ấm vuốt hoài tóc mây...
Người đang ở mãi trời Tây
Giáng sinh có nhớ về đây quê nhà?
Bao kỷ niệm chẳng phôi pha
Gửi sang xứ tuyết làm quà Nô-el
Tiếng chuông vừa lạ vừa quen
Giáo đường bừng sáng ánh đèn giáng sinh
Chúc cho cuộc sống thanh bình
Bên nhau hạnh phúc trong tình yêu thương...
Đặng Vương Hưng
35. MÙA XUÂN TRONG MẮT EM
Mùa xuân trong mắt em tôi
Xôn xang giọt nắng, hồng tươi má hồng
Bao ngày, năm, tháng chờ mong
Để tôi chín nhớ, mười trông một người
Mùa xuân trong mắt em cười
Lá liêu xiêu lá, hoa thôi thẫn thờ
Mắt em xao động hồn thơ
Để cho ngọn gió bơ vơ tháng ngày
Mùa xuân trong mắt em say
Hương xuân tỏa ngát, én bay lưng trời
Để tôi hết đứng, lại ngồi
Đem theo thương nhớ chơi vơi bến chờ
Mùa xuân trong mắt em mơ
Lao xao ngọn sóng, lòng ngơ ngẩn lòng
Ba ngày nhớ, bấy ngày mong
Xuân đi, Hạ đến, Thu trông Đông về
Ngô Thanh Tùng
36. THÂN PHẬN LỤC BÌNH
Cuộc đời cánh lục bình trôi
Nổi chìm con nước ngược xuôi trăm dòng
May thời gặp bến nước trong
Được vơi nỗi nhớ đầu sông ngọn nguồn
Sầu cô phận hẩm hiu buồn
Dạt bờ mắc cạn héo mòn cánh xuân
Cũng là hoa của dương trần
Mà Lục bình cảnh kiếp thân lạc loài
Cũng hương nhụy phấn đọng đài
Một màu sắc tím chẳng phai tím màu
Đời trôi nổi biết về đâu
Đành theo con nước bạc đầu xuống lên
Chu Long
37. VỀ HƯU
Hưu già đâu hết việc vui
Làm thơ chơi cảnh cho đời vui hơn
Lúc buồn một ấm trà thơm
Nhâm nhi cùng bạn sớm hôm chiều về
Chơi cây rồi cũng đam mê
Uốn thân sửa gốc mang về - Bon sai
Hứng lên rồi cũng thử tài
Vặn cành, sửa tán tạo vài chậu xinh
Văn Nhân - Quân tử trữ tình
Trực siêu - Thác đổ dáng hình phong ba
Thất hiền - Ngũ phúc tài ba
Song thân - Huynh đệ đều là ý hay
Điều cần khéo ở bàn tay
Tư duy tưởng tượng hiểu cây hiểu đời
Bàn trà có lúc đầy vơi
Nhưng dòng trí tuệ vẫn ngời sáng trong
Có Tâm có Đức tại tòng
Tình người tình đất - Thành công đủ đầy
Phạm Minh Tiến
38. LỜI THÌ THẦM CỦA SÔNG HƯƠNG
Hương Giang ai đã đặt tên
Dòng sông như giải lụa mềm biếc xanh
Sương thu mây khói giăng mành
Thuyền rồng trôi giữa mong manh kiếp người
Nhịp sênh, nhịp phách tả tơi
Nam ai tiếng nấc ma Hời xa xăm
Ba trăm năm, một vạn năm
Tình yêu đã khuyết, trăng rằm cũng hao
Chợ Đông Ba gió cồn cào
“Đây thôn Vĩ Dạ”* nao nao lòng người
Hương Giang cứ lặng lẽ trôi
Trôi làm sao hết khóc cười, buồn vui
Tiếng chuông Thiên Mụ xa vời
Nam mô giải thoát tình người trần gian???
Chỉ còn đây sóng Hương Giang
Thì thầm kể chuyện ngai vàng ngày xưa
Rừng chiều thấp thoáng lăng Vua
Trời nghiêng nghiêng nắng mà mưa trong lòng.
Nguyễn Thị Loan
39. AI ĐẶT TÊN EM
Tên em ai đặt Sa Pa
Nụ xuân chúm chím thướt tha bốn mùa
Bên thung trời đất hẹn hò
Đỗ quyên khoe sắc chen đua mây trời.
Chợ phiên ai hẹn ai rồi
Đi tìm ánh mắt ven đồi cái đêm
Đàn môi điệu bỏ bùa êm
Rơi vào thung lũng… mà quên lối về.
Nhạc rừng dìu dặt suối khe
Nhắn người bắt vợ mang về yêu thương
Nóc nhà giữa đỉnh Đông Dương
Đường lên tấm thảm màu sương bồng bềnh
Bậc thang đồi núi chênh vênh
Tay anh nắm chặt tay mình cùng leo
Lấy hơi em thở anh trèo
Mắt dìu ánh mắt đưa theo bóng hình
Cáp treo dốc đứng gập ghềnh
Con tim loạn nhịp thập thình sánh đôi
Vẽ mang về một quả đồi
Mỗi khi nhớ đến dựng, tôi với nàng.
Hương Sinh
40. PHIÊN CHỢ MAI
Canh ba thức dậy đếm tiền
Tính xem có đủ vài niềm nắng mai
Một đồng, với một bằng hai
Còn bao nhiêu quãng dông dài chợ xa
Này đây tiền lẻ mua quà
Để cho đứa trẻ trong ta reo mừng
Này đây cơm nguội muối vừng
Bếp tro ủ những ngày dưng đỡ lòng
Nhớ nhà vẽ lại dòng sông
Giấc mơ tang tảng phía đông tiếng gà
Đếm vài đồng lẻ canh ba
Bụi cây mắc cỡ nở hoa ven đường
Này đây dằn chút ánh dương
Này đây hư ảnh ngát hương muộn phiền
Ngày mai còn một chút tiền
Thì mai còn buổi chợ phiên tháng này
Gấu quần dính cỏ bông may
Nhớ nhà vẽ cánh buồm say chao bờ.
Này đây đồng kẹo lơ ngơ
Trò chơi đố thưởng trẻ thơ quay đều
Có nên mặc cả với chiều
Đổi trăm năm lấy cánh diều lênh đênh
Canh ba tính chuyện riêng mình
Này đây còn chợ còn tiền buổi mai
Một đồng, với một là hai
Xa xa bóng nắng đổ ai lên ngày...
Trần Thị Bảo Thư
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét