Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Thơ 0230: Lạnh lùng

Hoa cúc vàng


LẠNH LÙNG

Cúc vàng giờ lại trổ bông
Yêu em từ thuở nắng hồng thắm môi.

Em nhìn
Cháy cả hồn tôi
Mà sao ánh mắt xa xôi
Lạnh lùng?

2011
(Tuyển tập thơ Lộc Phát Tân Mão - NXB Công An Nhân Dân 2011)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


Triệu Việt Hà



Triệu Việt Hà

Triệu Việt Hà


Triệu Việt Hà


Tại Việt Nam, hoa cúc vàng thường phổ biến với hoa cúc vàng to và hoa cúc vàng nhỏ. Màu vàng tượng trưng cho ánh kim của tiền tài và mang đến may mắn cho những ngày đầu năm mới. Bên cạnh đó, ở một số nước như Nhật Bản, Trung Quốc,… hoa cúc vàng được chọn là biểu tượng sự thiêng liêng, quyền lực và vương giả của hoàng gia.

Triệu Việt Hà

Triệu Việt Hà

Triệu Việt Hà

Triệu Việt Hà


Có một điều thú vị về loài hoa cúc, khi tàn rủ héo úa đi, cả lá và bông hoa đều vẫn sẽ nằm vẹn nguyên như lúc đầu, không hề rơi rụng xuống. Người Trung Quốc có câu nói “Diệp bất ly chi, hoa vô lạc địa” có ý nghĩa là “Lá không bao giờ lìa cành, hoa chẳng bao giờ xuống đất” để miêu tả sự bền vững trước sau của loài hoa này.

Triệu Việt Hà

Triệu Việt Hà

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit


Bài thơ viết tặng cho một cô gái tên Hoàng Cúc

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit


Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit


+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi Viện

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit


+ Bài thơ đã in trong Tuyển tập thơ Lộc Phát Tân Mão - NXB Công An Nhân Dân 2011
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò - NXB Hội Nhà Văn 2013

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit

Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit


--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Triệu Việt Hà (từ ảnh 2 đến 11), Photoshoot by Tiem Anh Nha Mit (từ ảnh 12 đến 26) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet

1 nhận xét :

Công Tử Đa Tình nói...

Điều đáng buồn nhất là, không ai có thể thực sự biết được người khác đau đớn nhiều đến thế nào. Chúng ta có thể đứng cạnh một ai đó hoàn toàn tan vỡ, và chúng ta vẫn chẳng thể nào biết được điều đó