Thứ Hai, 28 tháng 8, 2023
Thơ Lục Bát tháng 8.2023 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
21. TRĂNG QUÊ
Khắp non cao, khắp đồng bằng
Trăng nào sánh được như trăng quê nhà
Nơi này có mẹ, có cha
Làng trên xóm dưới toàn là người thân
Có nàng đôi má bồ quân
Lắc đầu mà cứ muốn gần… lạ chưa
Khi thèm ngọt, lúc cần chua
Hai dây lúc lắc như thừa chặt căng
Đô thành biển hiệu giăng giăng
Điện màu lấp lánh nên trăng nhạt nhòa
Bao nhiêu cao ốc sáng loà
Chung cư mở cửa là va mây trời
Đã đi gần hết cuộc đời
Về quê lại thấy trăng rơi ao nhà
Hàn huyên thưởng nguyệt, nâng trà
Huyền cầm réo rắt, trăng già trăng non
Nhà bên vui cháu cùng con
Tiếng cười khúc khích vẫn giòn như xưa
Trăng quê khuất dưới tán dừa
Cái nhìn hờn dỗi mà chưa nói gì.
Phạm Luyến
22. LỤC BÁT NGÀN XUÂN
Cùng về lễ hội mười năm
Tình thơ lục bát trăng rằm sáng soi
Lời ru thương thủa nằm nôi
Cội nguồn dân tộc giống nòi Việt Nam
Vần thơ lục bát chứa chan
Trường thành kho báu muôn vàn tim yêu
Như ngôi sao sáng Truyện Kiều
Muôn năm lấp lánh sớm chiều cùng ta
Niềm vui mở hội thi ca
Tôn vinh chia sẽ chan hoà muôn nơi
Lạc Hồng lịch sử giống nòi
Lời thơ lục bát mặn mòi thiết tha
Biển tình dân dộc bao la
Hương thơ lục bát măn mà thuỷ chung
Việt Nam dân tộc anh hùng
Có công lục bát bước chung đồng hành.
Nguyễn Hồng Vinh
23. HỒN QUÊ
Tôi sinh ra đã có làng
Ngày mùa rơm rạ phơi vàng ngõ quê
Cúc tần xanh lối đi về
Ngôi đình cổ kính đôi nghê đứng chầu
Hội xuân trống giục chân mau
Tích chèo kể lại một câu chuyện tình
Người xưa duyên phận không thành
Người nay mê đắm chẳng đành xa nhau
Sáo diều nâng bổng ngọn cau
Mẹ ngồi têm một cơi trầu đợi cha
Khói bay mái bếp la đà
Trưa im - vang một tiếng gà gáy trưa
Trời nắng thì đợi trời mưa
Ngô rang chảo đất ăn vừa giòn thơm
Đói lòng cậy cháy thay cơm
Phần người niêu cá trê om với riềng
Xa quê rong ruổi trăm miền
Xuân nay về lại nơi riêng thuở nào
Chút thân thành phố ồn ào
Hồn quê thức dậy lắng vào tâm tư.
Bùi Đăng Sinh
24. VIẾT TRƯỚC NGÀY SINH
Xanh trời, mùa đã vừa sang
Bảy mươi năm cứ ngỡ ngàng, thế ư?
Tròn trăng, tháng tám, mùa thu
Dạ đề có khóc, ai ru dỗ mình?
Miếng cơm cha mớm nghĩa tình
Bữa no, ngày đói bóng hình xa xôi
Dòng sông bên lở bên bồi
Mẹ cha cứ lở cho tôi đủ đầy
Cội già thân cộc, tóc mây
Vẫn mơ xa lắm một ngày lớn khôn
Công cha nghĩa mẹ vuông tròn
Con thì đã lớn nợ mòn? lớn thêm!
Mấy khi đã thức trọn đêm
Nghe người thao thức, ngoài thềm trăng suông?
Đau thân ngắn, dạ đau trường
Nghĩ xa xôi lắm, chỉ thương con buồn
Thời gian tóc đã pha sương
Nay con hơn tuổi mẹ buông cõi đời
Mẹ ơi, mẹ cứ à ơi
Con nghe rõ mẹ trong lời khói hương
Trịnh Đình Bích
25. CHỈ CÒN TA
Một thời say đắm mộng mơ
Thả lòng theo những bến bờ mênh mông
Phấn son bươn trải theo dòng
Phôi phai đánh mất hương nồng sắc xuân...
Xế chiều mỏi gối chồn chân
Ngẫm đời hoài tiếc bóng gần hình xa
Liệu người còn nghĩ đến ta
Liếc ngang con mắt vỡ òa tình say !
Xa vời... cá lặn chim bay
Phạm Tự
26. MƯA NGÂU
Tình yêu ai nỡ gieo sầu
Trái tim thương tổn dễ dầu vượt qua
Mối tình Ngưu Chức xót xa
Nhờ cầu ô thước cả nhà gặp nhau
Giọt mưa tháng bảy rơi mau
Nghe lòng xao động khơi sâu ân tình
Bước đi sao cứ chùng chình
Có nhau cơ hội để mình bình yên
Qua rồi hãy cố tìm quên
Giữ tâm trong sáng tạo nền tin yêu
Quan tâm chia sẻ sớm chiều
Thêu hoa dệt gấm giữ điều nghĩa nhân.
Phan Hạnh
27. VỀ MIỀN QUAN HỌ
Về miền quan họ Bắc Ninh
Vẳng nghe ai hát bên đình giao duyên
Í a “ngồi tựa mạn thuyền”
Liền anh, liền chị đợi bên song đào
Xa thương gần nhớ cồn cào
Mắt nhìn lúng liếng mà sao ngại ngùng
Thương nhau để nhện giăng mùng
Nghe câu hát thấy nao lòng khôn nguôi
Hội Lim xuân đã qua rồi
Để câu giã bạn bồi hồi trong tim
Bao giờ đến hẹn lại lên
Em về gửi lại nỗi niềm Bắc Ninh.
Ngân Lê
28. ÁO NÂU!
Vải thô nhuộm vội nâu sồng
Áo xưa mẹ mặc sắc nồng hồn quê
Bốn mùa chân đất nón mê
Lưng còng mặt úp mép lề mưu sinh
Cắn răng lội dọc điêu linh
Cá hồi ngược nước bỏ mình vì con
Áo nâu chồng vá bạc mòn
Chỉ bao lần sứt cúi lòn kim khâu
Răng đen đâu nợ xanh trầu?
Mà vôi bạc lụy trắng nâu đỏ hồng
Mồ hôi mẹ đổ vào trong
Vì con thế chấp, đổi đong đời mình
Thương chồng con mẹ hi sinh
Nguyện làm tằm rút ruột mình nhả tơ
Cày phận bạc bới nghèo trơ
Chắt chiu nuôi hết ước mơ con tròn
Lá chưa vàng nguyện héo hon
Bỏ cành nhường nhựa lá non xanh đời
Dành con gấm lụa... tình người
Từ manh đời vá... bạc trời áo nâu!
Xuân Môn
29. VU LAN NHỚ MẸ
Dẫu đi cuối đất cùng trời
Không đâu có được bằng người mẹ yêu !
Tháng năm vất vả sớm chiều
Làm ra hạt thóc bấy nhiêu nhọc nhằn
Mẹ phần bát cháo con ăn
Nhường con chỗ ráo,mảnh chăn ấm người
Nhìn con chập chững mẹ cười
Mẹ mong con mẹ nên người mẹ vui
Cả đời mưa nắng dập vùi
Giờ đây vắng mẹ Bùi ngùi xót thương
Lòng thành con thắp tuần hương
Giữa nơi cửa phật mười phương độ trì
Mẹ người Đức độ từ bi
Công ơn của mẹ con ghi tạc lòng
Tình mẹ như nước biển đông
Con dâng kính mẹ tấm lòng hiếu ,trung
Ở nơi xa thẳm cửu trùng
Linh thiêng xin mẹ về cùng cháu con
Phận nghèo dẫu chẳng vàng son
Lễ VU LAN dịp cháu con đáp đền.
Phạm Phẳng
30. VẮT ĐÊM GÕ NHỊP THƠ RUNG
Đây mùa thu
Ta còn em
Vắt cơn gió thoảng
Giọt mềm bờ mi
Lá vàng chen lối em đi
Nẻo về chạm cánh thiên di bến chiều
Hương tình yêu
Ngạt lời yêu
Gói vào miền nhớ
Dặt dìu cõi mong
Em đi về chốn thinh không
Miên trường chạm giấc mơ hồng ngày xưa
Thu qua chưa
Gió đong đưa
Tim ngăn ngắt giá
Như vừa bén đông
Vắt đêm chảy giọt men nồng
Vắt ngân hà rớt mấy dòng tương tư
Thu về ư
Lá vàng ư
Tàn đêm nhịp gõ
Lắc lư phím đàn
Lặng nghe con chữ chảy tràn
Hồn thơ rung phách ngỡ ngàng đẫm thu.
An Giang
--------------------------------------------------
Ghi chú: Photo: Cuong Nguyen Viet (ảnh 16 và 17), Hou Studio (ảnh 18, 19 và 20) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét