Thứ Hai, 22 tháng 1, 2024
Thơ Lục Bát tháng 1.2024 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
1. XUÂN QUA BẾN ĐỢI.
Em đi chín nhớ mười thương
Để chiều nắng đổ dọc đường ngày xưa
Bến đò chan nắng, gội mưa
Quanh hiu chờ mãi - em chưa lần về
Bờ thương lở hết lời thề
Giờ bên bờ nhớ vụng về bồi thêm
Mỗi lần qua bến tìm em
Thương thuyền ngược nước vượt lên phía rừng
Chỉ vì thề hẹn nửa chừng
Để thuyền đến đợi ngập ngừng thuyền đi.
Nhạt nhòa bến cũ chia ly
Qua sông vẫn thấy thầm thì lời thương.
Hồ Đình Bắc
2. HOÀI NIỆM NGÀY XƯA...
Nhớ thời mưa rét mùa đông
Mẹ cha cày cấy trên đồng, áo tơi
Mưu sinh bùn đất cuộc đời
Nuôi con khôn lớn nên người hôm nay !
Nhọc nhằn cơ cực đắng cay
Lội bùn buốt cóng chân tay thấu lòng !
Đói nghèo đeo bám ruổi rong
Cầu trời thương cảnh cấy trồng đất quê
Ngẫm đời lòng dạ tái tê
Vì con cha mẹ chẳng hề... lặng yên !
Sớm khuya giấu những ưu phiền
Lo cho cuộc sống ngày thêm ấm nhà.
Bây giờ cha mẹ đã xa
Gia đình cuộc sống nụ hoa đủ đầy
Mủi lòng... thương giọt heo may
Đất xưa nghèo khó cấy cày, mẹ cha?
Nghĩa đời đạo hiếu sâu sa
Công ơn dưỡng dục nuôi ta nên người
Ghi tâm khắc cốt suốt đời...
Phạm Tự
3. NHỚ NGÀY SINH CỤ NGUYỄN DU.
Hai trăm năm chín năm rồi
Ngày sinh Người đã một thời xa xăm…
Mộ phần thơm ngát Nghi Xuân
Bốn mùa hương khói xa gần viếng thăm.
Phong trần thì đã phong trần
Thanh cao cũng đã vạn lần thanh cao.
Tiếng đàn Kiều vọng xôn xao
Ngỡ nơi vườn Thuý đêm nào trăng ngân.
Ngàn thơ chan lệ đầm đầm
Tiền Đường chôn bóng giai nhân một thời.
Công hầu khanh tướng nửa đời
Vào luồn ra cúi ngậm ngùi làm vui.
Một vì sao lạc giữa trời
Đêm đông này lạnh nhớ Người ngày xưa.
Cõi trần nặng kiếp gió mưa
Hậu sinh chén rượu canh khuya viếng Người…!
Lâm Thanh Sơn
4. THỜI GIAN
Hoàng Thành, đền miếu lâu đài
Ngai vàng thiên tử trải dài ngàn năm
Vương quyền giờ đã xa xăm
Vua quan Hoàng Hậu cũng nằm dưới chân
Còn đây nghìn vạn nhân dân
Kiếp người phân cỏ áo quần mỏng manh
Nung vôi chở đá xây thành
Kết lên sức mạnh đấu tranh truyền đời
Còn đây dấu tích nơi nơi
Sông Hương, núi Ngự đầy vơi nắng chiều
Bóng chùa Thiên Mụ cô liêu
Tràng Tiền sáu nhịp đổ xiêu dãi dầu
Chuyển dời mấy cuộc bể dâu
Ngói Lu Li biến thành màu nâu đen
Thấy bao gương mặt thân quen
Cha ông ta dấn bước lên từ bùn
Vua quan hóa đá còn run
Giữa cung Vạn Thọ sập mun mục dần
Tạ Anh Ngôi
5. CÂU THƠ HỒN LÀNG
Đất làng nuôi tuổi thơ tôi
Sắn khoai lam lũ mồ hôi nhọc nhằn
Đồng xa nối bãi sông gần
Đào lươn câu ếch toạc chân trên đường
Da mẹ nhuộm nắng nhuộm sương
Cái ngon cái ngọt mẹ nhường phần con
Gập ghềnh bão lũ mưa tuôn
Mẹ như chong chóng sớm hôm trên đồng
Rạ rơm vẹo gánh vẹo gồng
Mẹ nuôi con chín thành bông lúa vàng
Câu thơ trĩu nặng hồn làng
Tình quê tình mẹ con mang trọn đời.
Lê Xuân Đỡ
6. CHIỀU LÔ GIANG
Hoàng hôn rắc tím Lô Giang
Buồm căng sóng vỗ gió ngàn về đâu
Sông xanh uốn khúc lượn sâu
Nhấp nhô đồi núi nhuộm màu hoàng hôn.
Gió reo, liễu rủ mê hồn
Thuyền xuôi dòng chảy dập dờn xa xa
Chiều buông, bóng rủ la đà
Thuyền nan lướt sóng sông xa bến gần.
Lô Giang ơi! Một chiều xuân!
Chuông chùa đã đổ trong ngần ngân nga
Mấy cô thôn nữ quê ta
Triền đê thảm cỏ vọng xa câu hò.
Quê tôi sải trắng cánh cò
Sông xanh, hiền dịu câu hò nhặt khoan
Lô Giang một khúc khải hoàn
Chiều buông sóng vỗ ngập tràn quê hương.
Kiều Thau
7. TÌNH CHIỀU
Tình chiều gọi giấc mơ hoa
Đằm đằm hương sắc... vỡ oà trong nhau
Tim hồng vơi bớt niềm đau
Vịn câu thơ bắc nhịp cầu tri âm
Gió chiều chẳng lụy ái ân
Mây chiều chả vấp lời gần tiếng xa
Trăng nghiêng nương ánh sao tà
Ta, mình tựa bóng thiết tha tình chiều...
Câu thơ tràn nẻo đường yêu...
Nguyễn Thanh Thủy
8. THÁNG GIÊNG NHỚ AI
Tháng giêng như cỏ dịu hiền
Tựa như làn tóc suôn mềm làn mây
Qua miền bến lạ tóc bay
Sông thương ai cứ lúc đầy lúc vơi
Tháng giêng lá biếc xanh trời
Và tình ấm áp như thời tay ai
Tình sang lối nọ chia hai
Để thương để nhớ đôi vai ai gầy
Tháng giêng cúc trắng như mây
Áo vàng như đóa mai say nắng ngời
Tim ai… hóa bướm dập dờn
Bay theo nhau cứ bồi hồi xuyến xao
Tháng giêng về muộn thế sao
Không em… chim lạc chốn nào về đây
Một mình hát gửi gió bay
Nhớ ai… ai nhớ xuân gầy xanh xao .
Bùi Xuân Lâm
9. GIỌT SƯƠNG
Ỡm ờ trời đất giao thoa
Rắc bao nhiêu hạt sương sa xuống đời
Góp gom hoa lá nụ chồi
Như châu như ngọc, ngời ngời ánh dương
Mẹ già một nắng hai sương
Dấu xưa nhòe nhoẹt quãng đường gần xa
Muối sương bạc phếch đời cha
Miếng cơm manh áo xót xa phận người
Vô tư hơi thở đất trời
Biết đâu hay dở, khóc cười, thực hư
Trọc đầu đâu chỉ riêng Sư
Mập mờ tín ngưỡng, quá mù ra mưa
Giọt đời cứ chảy đòng đưa
Tai nghe mắt thấy, chắc chưa hở giời !
Giọt sương lóng lánh rồi...rơi
Nghĩa tình chắt giọt mồ hôi mãi còn.
Phạm Luyến
10. HOA NÚI
Hoa mơ đã nở trắng rừng
Cầu thang chín bậc ngập ngừng đợi ai
Chim rừng gọi buổi ban mai
Lá xào xạc bước chân nai gọi bầy
Chờ nhau qua những tháng ngày
Hoa cài mái tóc tình này trao nhau
Vườn nhà ngan ngát hương cau
Câu thề trao gửi trước sau vẹn tròn
Bản Mường vui hội ném còn
Anh say bởi tiếng cười giòn em trao
Về quê em nhé vùng cao
Bản nguyên sơ dưới xôn xao nắng vàng
Đêm bên bếp lửa nhà sàn
Bát rượu men lá rót tràn mời nhau
Chia tay nhớ hẹn mùa sau
Đợi anh dưới vạt hoa lau phía đồi
Nguyễn Thị Liễu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Vũ Tiến Dũng minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét