Thứ Năm, 11 tháng 7, 2024
Thơ Lục Bát tháng 7.2024 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
01. TÍCH XƯA CỬA PHẬT
Tối nay đứng ở sân chùa
Đi tìm Tiểu Kính, táo chua, Thị Mầu
Chùa vắng vẻ, người đi đâu
Vẳng nghe tiếng mõ, kinh cầu canh năm
Trăng lên mười bốn, hôm rằm
Tích chèo xưa nhớ tháng năm nơi này
Tình yêu Mầu Thị nắng say
Thương nàng Tiểu Kính đắng cay muôn đời
Sân chùa nhặt chiếc lá rơi
Hai tay gõ mõ cứ vời vợi xa
Mênh mông chùa rộng bao la
Mai về tìm ở quê nhà - tích xưa
Câu thơ chép vội trong chùa
Để cho ai nhớ táo chua một thời.
Nguyễn Đức Vân
02. KHÚC RU CÒN BẬU TRÊN CÀNH
Con về với mẹ quê xưa
Một đời chân bước vẫn chưa ngọn ngành
Khúc ru còn bậu trên cành
Vẫn nồng mái lá, vẫn xanh búp chồi
Lắng nghe hơi thở đất trời
Lênh loang vạt nắng bóng người đâu đây
Bình vôi, vại nước còn đầy
Lối mòn in dấu chân gầy xa xăm
Giọt đời tí tách tháng năm
Chõng tre ngơ ngác, võng nằm lặng im
Bể dâu bảy nổi ba chìm
Cho con tung cánh bay tìm khát khao
Tiện tằn cả giấc chiêm bao
Trắng xưa tóc mẹ, nay vào tóc con
Khoé nhăn một thủa rạc mòn
Lời ru canh cánh vuông tròn mẹ ơi
Quặn lòng nước mắt chảy xuôi
Nuốt đau mẹ tặng nụ cười thương yêu
Ráng tây bạc phếch trời chiều
Lời ru lắng đọng bao điều nghĩa nhân.
Phạm Luyến
03. TÌNH CHÂN HÓA ĐÁ
Sông yêu trôi mất câu thề
Còn đâu bóng cũ em về đêm ngâu
Ái tình lưu lạc bể dâu
Nhớ thương bạc tóc trắng đầu thời gian
Cuộc người đã hợp lại tan
Tình em nắng nỏ, mưa chan bất thường
Gió dông sao biết mà lường
Bao nhiêu ngã rẽ con đường em đi
Xuân tàn chim én thiên di
Trầu phai, vôi nhạt níu gì nữa đây
Một người bóng đứng như cây
Một người lơ đãng như mây trên trời
Tình chân không nói bằng lời
Thủy chung trống mái muôn đời đó thôi
Chạnh lòng Tô Thị ra vôi
Hòn chồng ngơ ngóng giữa trời gió mưa
Bùi Ái Nhân
04. MẸ CHỜ
Quả cà muối xổi canh suông
Con nằm phơi nắng dầm sương tháng ngày
Mắt mờ run rẩy bàn tay
Mâm cơm đạm bạc bấy nay Mẹ chờ
Nẫu lòng tháng bẩy ngẩn ngơ
Xa xăm ánh mắt bạc phơ mái đầu
Hai dòng lệ cạn từ lâu
Con ơi về nhé giã trầu Mẹ ăn
Chiếu hoa đệm ấm con nằm
Ầu... ơ... con ngủ Mẹ chăm đàn gà
Trứng tròn sang sớm mới ra
Con ăn một quả ngon mà con ơi
Đầu hè Mẹ vẫn thường ngồi
Đếm mưa tháng bẩy giọt rơi bao mùa
Mâm cơm đôi đũa vẫn thừa
Canh suông cà muối về chưa Mẹ chờ
Nguyễn Văn Kết
05. QUÊ HƯƠNG
Xa quê bốn chục năm trời
Long đong chìm nổi xứ người bôn ba
Một thời khói lửa xông pha
Giờ về tóc bạc sương sa mái đầu
Quê nhà bến nước hàng cau
Cổng tre cha dựng giàn trầu mẹ ươm
Xóm nghèo tường vách mái rơm
Khói lam chiều tỏa bếp thơm hương nồng
Món cà nén canh cua đồng
Khoai lang mắm cáy... nao lòng vị quê
Oằn vai bóng mẹ chợ về
Vin chiều con ngóng cổng tre đợi quà
Cánh cò bay lả bay la
Chuông chùa điểm giọt ánh tà chân mây
Trẻ thì muối mặn gừng cay
Già về góp nhặt tháng ngày ta xưa.
Nguyễn Thuận
06. TỰ DƯNG
Nhà cao ở giữa phố phường
Tự dưng lại nhớ con đường rạ rơm
Bây giờ ăn trắng mặc trơn
Tự dưng lại nhớ gian nan một thời
Rực đêm điện sáng cả trời
Tự dưng nhớ lúc mẹ cơi đèn dầu
Đồng làng lấm láp thân trâu
Mồ hôi cha xuống nhuộm nâu cả bùn
Đông ken gió bấc mưa phùn
Tự dưng nhớ khói lam hun bếp nhà
Cổng làng cổ thụ cây đa
Tự dưng nhớ bước chân bà chợ quê
Bao nhiêu ký ức bộn bề
Tự dưng lại muốn tìm về ngày xưa
Nhà cao cửa rộng bây giờ
Tự dưng cứ thấy thiếu thừa đan xen…
Bùi Hùng
07. TRE XANH
Vẫn là như thế ngàn xưa
Tre xanh, xanh tự bao giờ mãi xanh
Đất nghèo đắp lũy xây thành
Bão giông, nắng lửa, nắng hanh chẳng nề
Măng non thân thẳng chở che
Tốt cây ấm bụi trưa hè véo von
Mát râm kẽo kẹt võng mòn
Bà ru mẹ, mẹ ru con học bài
Sáo diều vi vút bên tai
Bay cao, bay mãi, bay hoài chưa thôi
Dẻ quang, đòn gánh, gió trời
Nong, nia, thúng, mẹt, chõng chơi một thời
Thủy chung chẳng chịu chia phôi
Rế nồi chỉ một, đũa đôi trọn đời
Xa rồi nhớ mãi khôn nguôi
Quạt nan, chiếu Trúc, ghế ngồi, mái tranh
Chiếc tăm nhỏ bé song hành
Một đời chung thuỷ tre xanh chẳng rời
Yêu thương lắm lắm tre ơi
Nắng mưa che chở ngàn đời mãi xanh.
Đỗ Quang Đạt
08. LỤC BÁT TÌNH
Em về vén gió, đợi mây
Vén mưa đợi nắng, vén ngày đợi đêm
Vén xuân, hạ đợi bên thềm
Đợi ngày tháng rộng tình thêm ngọt ngào
Em về vén nốt hanh hao
Đợi trăng đón hạ, xôn xao sóng vờn
Em về vén vạt áo sờn
Đợi cơn sóng cả, đợi đờn thăng hoa
Em về đợi nụ hôn xa
Đợi bàn tay ấm, đợi ngà men say
Em về vén lại tóc mây
Đợi tình anh tới đong đầy... tình anh
Giờ đây gió bén trăng thanh
Cơn mưa bén nắng, biển xanh bén tình
Ngoài hiên gió thoảng hương trinh
Vén ngày tháng rộng cho mình... bén nhau.
Hồ Tịnh Văn
09. DUYÊN THƠ
Người về Phố Hiến cùng em
Vần thơ níu bước mà quên lối về
Soi Hồ Bán Nguyệt dáng quê
Bên nhau ghép nửa trăng thề lung linh
Lối quê đôi bóng tự tình
Hàng cây lá cũng rung rinh đón chào
Tình thơ thắm thiết ngọt ngào
Tương phùng tương ngộ vui nào vui hơn
Lê Duyên
10. MÂY TRẮNG BƠ VƠ
Chiều về mây trắng bơ vơ
Bóng tà dương đã vật vờ theo sau
Ngày dài khép lại đêm thâu
Bình minh thức dậy để sầu cho ai
Ngoài kia nắng vẫn trải dài
Con đò vắng khách đợi ngoài bến sông
Phương xanh vẫn tỏa sắc hồng
Em còn đứng đó nóng lòng đi đâu?
Bộn bề trong cuộc bể dâu
Thời gian vùn vụt trôi mau không chờ
Vầng trăng cứ đứng ngẩn ngơ
Thương cho những kẻ đợi chờ cô đơn
Nhắn ai đừng có giận hờn
Về đi do dự thiệt hơn làm gì
Mùa xuân dài ngắn có thì
Qua nhanh rồi lại sầu bi mà buồn!
Vương Bảo
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Thang CM (từ tháng 1 đến 11) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét