Thứ Hai, 29 tháng 7, 2024
Thơ Lục Bát tháng 7.2024 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
31. MÂY BAY XUỐNG PHỐ
Tay nàng cầm một bó Sen
Nửa như lạ nửa như quen ngỡ ngàng
Lạc vào một giấc mơ hoang
Một cơn gió thổi mênh mang nắng chiều
Thì thầm hát một lời yêu
Lâng lâng trong dạ rất nhiều khát khao
Nắng khô đã gặp mưa rào
Hương đồng gió nội xôn xao giữa đầm
Đã là trộm nhớ thương thầm
Ước gì ta được ôm chầm lấy ai
Trời ơi một suối tóc dài
Mượt mà thả xuống đôi vai lạnh gầy
Nhẹ nhàng như một làn mây
La đà xuống phố tung bay rất hiền
Thật là yểu điệu thuyền quyên
Em là ai ngỡ nàng tiên giáng trần?!
Đồng Kế
32. LÀNG TÔI
Làng tôi một góc chân quê
Ba gian cầu chợ có nghề trồng đay
Cha tôi sáng tối ruộng cày
Mẹ tôi gánh nắng đổ đầy hoàng hôn
Khói chiều tạc giữa càn khôn
Tiếng gà đánh thức mảnh hồn ngủ mê
Lợi danh lấn lối đường về
Tấm lưng còng tựa triền đê khóc thầm
Nắng mưa cõng đủ thăng trầm
Bao la một khoảng sân không mẹ ngồi
Chập chờn ký ức xa xôi
Mái tranh đổ giọt mồi hôi đêm về!
Nguyễn Quỳnh
33. ƯỚC GÌ...
Ước gì đừng có buổi chiều
Để cho trăng mãi đìu hiu đợi chờ
Ước gì thu chẳng bơ vơ
Bao nhiêu lá rụng vật vờ khổ đau
Cầu vồng không nhạt sắc màu
Trắng xanh vàng đỏ lao xao hẹn hò
Ước gì đêm chẳng âu lo
Bộn bề năm tháng nhỏ to cuộc đời
Ước gì còn có nụ cười
Vòng tay ấm áp cùng người cuối ga
Ước gì trăng mãi không già
Bên giàn thiên lý Bậu ta sánh cùng...
Kim Oanh
34. CHỚM THU
Nắng to, sen vẫn nhanh tàn
Hoàng hôn chầm chậm, trời lẫn sắc hồng
Trâu bò thả dọc bờ sông
Nhiều con lạc mẹ phải vòng nẻo xa
Nắng hè rồi cũng dần qua
Gió heo may thổi vỡ oà vườn xanh
Tháng ngày coi vậy mà nhanh
Vài ba khóm cúc đã thành mùa thu.
Lê Hải Châu
35. NGƯỜI DƯNG
Em về trút hết phân vân
Trả đêm thăm thẳm cuộc trần gian mơ
Như chưa có thật bao giờ
Những xanh xao thắp ván cờ dọc ngang
Mà thôi duyên nợ buộc ràng
Thương hoàng hôn cạn chiều dang dở từng
Ngộ ra thì cũng người dưng
Vỗ câu lục bát lưng chừng - thế thôi...
Võ Miên Trường
36. NGƯỜI DƯNG
Em về trút hết phân vân
Trả đêm thăm thẳm cuộc trần gian mơ
Như chưa có thật bao giờ
Những xanh xao thắp ván cờ dọc ngang
Mà thôi duyên nợ buộc ràng
Thương hoàng hôn cạn chiều dang dở từng
Ngộ ra thì cũng người dưng
Vỗ câu lục bát lưng chừng - thế thôi...
Võ Miên Trường
37. SUỐT ĐỜI RIÊNG MANG
Hình như là đã Thu sang
Gió về mỗi lúc lại càng lả lơi
Ta đem thơ thả lên trời
Phượng hồng sót lại rơi rơi xuống đường
Chiều chiều đã có hơi sương
Bao nhiêu là sợi tơ vương nỗi lòng
Nhìn về cuối núi đầu sông
Lá hoa ngào ngạt trên đồng ngát hương
Gửi đi trăm mến ngàn thương
Vạn lời yêu tới một phương xa vời
Ở nơi đó có một người
Trái tim ta đã suốt đời... riêng mang!
Đồng Kế
38. ĐƯỜNG THƠ
Bao năm thắp ngọn lửa yêu
Có lần theo gió thử liều một phen
Đường thơ từ độ lên men
Ta – con thuyền nhỏ - lạ quen giữa dòng
Cuốn đi từ có đến không
Từ không đến có phiêu bồng nhân sinh
Khi đau thơ chịu một mình
Khi vui thơ trải bình minh khắp trời
Biển kia lận đận đầy vơi
Lòng ta lận đận từ lời ai ru
Đường nào dẫn đến Lầu thơ
Chỉ giùm ta với mịt mù bão giông
Biết người có hiểu ta không?
Ngôn từ lạc giữa mênh mông đứng chờ
Xa xưa chốn ấy là bờ
Bây giờ sao lại… Bến mơ - hỡi người?
Trịnh Duy Sơn
39. VỀ THÔI!
Sinh ra xóm nhỏ làng Tranh
Cày bừa chẳng thạo, học hành lơ mơ
Rời nhà ra tỉnh ngu ngơ
Giữa dòng người lạ tình vờ bán mua
Thương đồng Miễu lúa hai mùa
Mồ hôi chát mặn ... đông mưa, nắng hè
Câu thơ mát rượi rặng tre
Nằm nôi say giấc trưa hè mẹ ru
Phố phường trong cảnh phù du
Ta như đứa trẻ lạc từ chợ hoang
Về thôi! Về với xóm làng
Nơi dòng Lô biếc mênh mang tình người
Trầm mình làn nước tinh khôi
Gột trôi bụi bặm một thời tha hương
Hồn quê ấm áp yêu thương
Nơi chùm khế ngọt dậy hương tình người!
Hương Lê
40. KHOẢNG NHỚ
Ta về bên cạnh mùa thu
Đo lường khoảng nhớ ta ru giấc nồng
À ơi con nước lớn ròng
Nông sâu mấy khúc đục trong mấy mùa
Ta đo đo cả hững hờ
Ngắm dung nhan ấy vẫn thừa đắng cay
Khoảng không dừng lại rơi đầy
Gió thu thoảng nhẹ vai gầy lệ xa
Đo nhân gian mấy thật thà
Thước vô lượng hóa, đem đo lòng người
Sẵn dây thước bủa lưới trời
Đo luôn khoảng nhớ đầy vơi ướm chừng
Tạ từ chưa buổi dửng dưng
Một ngày thu cũ đã từng hạnh duyên
Ta về đo lại nhớ quên
Bỗng đâu khoảng nhớ lại thêm thật thà
Lời thơ vừa mới hôm qua
Còn vương vấn cả ánh tà dương say
Vàng sân xếp cả thu gầy
Trong đôi mắt nhớ ngấn đầy giọt sa.
Giọt Thu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Trung Vq minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét