Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2025
Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Tombe La Neige - Igor Malyshev
TOMBE LA NEIGE- IGOR MALYSHEV
Truyện ngắn "Tombe La Neige" (Tuyết rơi) - tác giả: Igor Malyshev
Đăng trên tạp chí “Volga”, số 1 năm 2025.
Một câu chuyện bình thản, nhẹ nhàng mà ảm đạm đến nhói lòng. Tombe La Neige là cách một nhà văn vẽ lại cuộc sống, không phải thông qua những trăn trở trong nội tâm, mà chỉ đơn giản là thuật lại những gì mắt thấy, tai nghe. Khá giống cách Thạch Lam dùng trong một số truyện ngắn của mình.
"Tombe la neige" (Tuyết rơi)
Cô thích lang thang dưới trời tuyết. Nếu buổi tối tuyết bắt đầu rơi, dù trước đó đã đưa Rex đi dạo hay chưa, cô vẫn huýt sáo một tiếng khẽ, thốt lên từ kỳ diệu “đi dạo”, và cả hai lại cùng nhau bước vào màn đêm.
Tuyết rơi – không phải là mưa, không phải là nắng hanh. Nó là một sinh thể riêng, lặng lẽ và mơ hồ như một giấc mộng trắng.
Những bông tuyết xoay tròn quanh ánh đèn đường, như đàn bướm trắng mê muội ánh sáng, hay như những cánh hoa tháng Năm bị gió cuốn tản mác.
Cô tháo dây cho Rex, để nó tung tăng khám phá khu phố, còn mình thì đứng dưới ánh đèn nhìn theo, như thể đang ngắm một loài côn trùng, một con bướm.
Cô hé môi, để lưỡi và vòm họng đón lấy sự chạm khẽ của từng bông tuyết. Tuyết đọng lại trên vai, trên mũ cô – đôi lúc rơi vào mắt, tan ra thành những giọt không ai phân biệt được là tuyết hay là lệ.
Căn hộ của cô là một khoảng trống lạnh lẽo – nơi ở của một người đàn bà bốn mươi cô đơn. Hành lang tòa nhà nồng mùi ẩm mốc từ tầng hầm và mùi mèo. Ban công đã quá cũ để cô dám bước ra ngoài.
Cô dạy môn học mà chẳng mấy ai còn cần – tiếng Pháp. Và cô sợ tất cả loài chó… trừ Rex.
Đêm nào cô cũng đi, cho đến khi đường phố chẳng còn ai ngoài cô và vài bóng người thưa thớt mà trực giác mách bảo nên tránh xa.
Dưới ánh đèn, cô khẽ ngân nga bài hát Tombe la neige. Đôi chân muốn nhảy múa, nhưng ai lại múa đôi giữa cõi cô độc?
Rex từ trong bóng tối chạy về, dừng lại bên chân cô, sườn nó chạm vào lớp tất dày.
Cô không muốn trở về. Ở đó là chiếc giường lạnh, những quyển sách, chiếc ti vi... và khoảng trống. Còn ở đây – dù chỉ chút thôi – vẫn có điều gì đó ấm áp hơn.
– Tombe la neige – cô thì thầm, không vướng chút âm sắc ngoại quốc nào.
Người ta kể rằng Salvatore Adamo đã viết bài hát ấy giữa một trận bão tuyết dày đặc, khi đang lái xe thì nghe tin vợ mình mất trong một tai nạn. Trên đường đi, ông ấy nhìn tuyết rơi, nước mắt lặng lẽ chảy, và bài hát ra đời từ chính khoảnh khắc đau đớn ấy - giữa nước mắt và tuyết.
Còn cô – cô chẳng còn ai để mất. Cả đời cô chỉ yêu một người. Nhưng người ấy đã có vợ. Anh ta đùa giỡn với cô chừng một tháng rồi bỏ đi. Cô không xinh, không khéo nói. Cô chẳng có gì để giữ chân anh. Và anh thì cứ sống như thế, hết người này đến người khác, không thấy gì sai trái trong cuộc đời của mình.
Mỗi tối, khi kết thúc buổi đi dạo, cô lại bước vào khu chung cư của anh. Cô biết mã cửa, lên tầng nơi anh sống, lấy ghim chích nhẹ đầu ngón tay, để rơi một giọt máu lên nền gạch xám nơi hành lang.
Sáng ra, anh hôn vợ, hôn hai cô con gái nhỏ, rồi bước ra ngoài. Nụ cười thân thiện biến mất khỏi khuôn mặt. Anh nhìn xuống, thấy giọt máu đỏ nâu, liếc nhanh xung quanh, rồi chùi nó đi bằng gót giày."
Igor Malyshev sinh năm 1972 tại vùng Primorsky. Ông tốt nghiệp đại học chuyên ngành kỹ thuật và hiện đang làm kỹ sư tại một cơ sở hạt nhân. Các tác phẩm của ông đã được đăng trên các tạp chí Novy Mir (Thế giới mới), Druzhba Narodov (Tình hữu nghị giữa các dân tộc), Yunost (Tuổi trẻ) và nhiều tạp chí khác. Là tác giả của mười cuốn sách, ông từng lọt vào vòng chung kết các giải thưởng Yasnaya Polyana, Bolshaya Kniga (Cuốn sách lớn), và Russian Booker. Hiện sống tại Noginsk, tỉnh Moskva.
(Góc Nhỏ Văn Thơ)
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Nguyễn Đình Tròn minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Ban tron van nghe
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét