skip to main
|
skip to sidebar
1. MEN SAY
Thu qua, đông tới muộn màng
Heo may ngỡ ngàng, sao đã sang xuân
Lộc buồn giăng mắc mưa đan
Hè đừng sang sớm, xuân tàn nét yêu.
Đông tàng trút lạnh sương chiều
Bao nhiêu mộng đẹp ấp iu đâu rồi?
Thời gian cứ lững lờ trôi
Những bài thơ cũ một thời suy tư.
Nhớ mùa đông... cứ dài ra
Nỗi niềm tan biến, đậm đà men say.
Nguyễn Cảnh Ân
AI CŨNG CÓ
(cảm nhận từ bài thơ Bạn Cũ của Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Ai cũng có trong lòng mình chút nhớ
Chuyện ngày xưa giờ nghĩ lại còn buồn
Ta chưa kịp nói vài câu thuở đó
Thì mỗi người đã vời vợi một phương…
Thùy Duyên Thị Võ
31. CẦU HÀN NHỚ ĐÒ XƯA
Tôi đi vào buổi nắng mai
Đê cao, nước xiết đò cài quay ngang
Mắt trộm liếc, chân bước sang
Sểnh chân bệt xuống, cô nàng ghẹo tôi
Đồng tiền đôi lúm sao rơi
Hẹn em, dẫu có phương trời xa quê
Nay tìm về bến ven đê
Hỏi thăm cô bé đi về nơi đâu
Năm kia em đã qua cầu
Nhìn dòng nước chảy, hương cau vẫn còn
Sông quê vẫn nhớ bến mòn
Nay cầu xây mới, đâu còn đò xưa
Cầu Hàn lồng lộng gió đưa
Trách ai lỡ hẹn, nên chưa muốn về.
Huy Hồng
21. TÌNH QUÊ
Cuối đời mới trở về quê
Nào đâu phải chuyện hẹn thề cùng ai
Dẫu rằng đá nát vàng phai
Chẳng quên lối cũ phía ngoài triền đê
Nhớ ngày quần cộc, nón mê
Rủ nhau mấy đứa đóng bè chuối tươi
Ao đình bì bõm tập bơi
Người chìm bè nổi khóc cười với nhau
Bạn bè từ lúc trẻ trâu
Bây giờ gặp lại, mái đầu bạc phơ
Ra đường xập xệ chiếc ô
Khuyềnh khoàng cây gậy, lò dò đường xa
Gặp nhau cười lớn - ờ nha!
Mấy mươi năm vẫn mặn mà làm sao
Người chiêm bao, đất chiêm bao
Để cho năm tháng ngấm vào tình quê
Lê Hải Châu
11. RU TÌNH
Biếc xanh ai thả vào chiều
Dâng yêu lên mắt cho liều mộng tôi
Mặc buồn lăn lóc xa xôi
Câu thơ ngây ngất hôn môi ngọt ngào
Yêu em có lẽ… khi nào?
Trong tim thác réo cồn cào giấc mơ
Nụ cười chết đuối câu thơ
Hồn say đánh võng bên bờ tương tư
Nép mình vào mộng thực hư
Tình ơi! ngang trái còn dư tội tình
Cứ thương nhớ một bóng hình
Mắt ai mắc võng ru tình… trong mơ!
Ái Nhân
1. CHỮ
Ngổn ngang, đắm đuối cùng người
Chữ ơi vớt được nụ cười vọng em
Bạc đầu bút hóa chữ đen
Khuya đau chờ chữ bấc đèn đỏ hoa
Những ai thờ chữ trong nhà
Đêm đêm có dải Ngân hà xuống chơi
Thầm ban nét chữ, nết người
Nương hồn chữ, ngẫm thế thời xuống lên
Chữ là gươm sắc, cung tên
Hơn nhau một chữ mà nên thánh hiền
Chữ hay bạc nén, kho tiền
Sau bóng chữ cũng có liền bóng ô…
Bia mòn nét chữ còn tô
Mẹ mang chữ cất đầy bồ ca dao
Muôn đời chữ chẳng hụt hao
Hồn nhiên dài ngắn, thấp cao xếp dòng.
Đỗ Quang Huỳnh
SÀI GÒN CHIỀU CUỐI NĂM
Sài Gòn chiều cuối năm
Những giọt nắng lung linh trên mặt đường màu diệp lục
Đàn bồ câu trắng bay trải dài theo hồi chuông Nhà thờ Đức Bà
Ngáo ngơ đậu xuống vai người tìm thóc.
Sài Gòn chiều cuối năm
Cơn mưa rào nông nổi
Trà đá miễn phí, bánh mì không đồng
Di dời cùng mớ âm thanh càu nhàu bức bối.
Sài Gòn chiều cuối năm
Tiếng đàn ghi ta rón rén leo cửa sổ phòng cô hàng xóm
Ánh mắt người xa xứ
Lúng liếng nụ cười dòng sông quê Kinh Bắc.
Sài Gòn chiều cuối năm
Ngày chạm môi vào đêm
Những cánh én xa cõng nắng mặt trời khuất sau góc phố
Từng mảng đèn màu lấp lánh trồi lên va quệt ánh trăng thánh thiện.
Sài Gòn chiều cuối năm
Khói hương ngạt ngào thấp thoáng bóng tiền nhân khai hoang
Tiếng vó ngựa Phương Nam
Trầm tích thời gian từng vệt bùn thiên cổ.
2021
Thanh Trắc Nguyễn Văn

SÀI GÒN THÁNG TÁM KHÚC BI TRÁNG
Covid 19
Đã lùi lủi đi giờ len lén đến
Chập chờn ma mị
Thấp thoáng bóng những gã tử thần hung ác
Lưỡi hái màu đen kéo lê trên những mái nhà.
Tự Mãn khoác tay Chủ Quan
Không khẩu trang
Không khoảng cách
Nhiều người Sài Gòn gục ngã
Khói hương nghi ngút lạc trôi hình dấu hỏi
Rủi may hay phận số con người?
Đèn Sài Gòn hết tỏ, đang lu?
Đất Bến Nghé hết lành đàn chim vội bay xa không đậu
Chuông Nhà thờ Đức Bà nghèn nghẹn vang nỗi đau trống vắng
Những thước dây cách ly băng kín âm thanh chợ Bến Thành
Bầy vi rút hung hãn tràn vào ám ảnh tiếng khóc trẻ thơ
Đàn sóc đen cũng đua nhau gặm nham nhở vành trăng cuối phố...
Đèn Sài Gòn không lu, vẫn tỏ
Con hẻm nhân hậu lại nảy từng bọc rau miễn phí xanh mầm
Cửa nhà trọ tương ái lại trổ từng túi bánh không đồng nặng trĩu
Tháp ATM gạo, chuyến xe Nghĩa Tình lại âm vang cùng nhiều bước chân đoàn người thiện nguyện
Từ Bắc vô Nam từng thùng vắc xin chuyền trao lặng lẽ
Cả nước dang tay ôm lấy Sài Gòn...
Sài Gòn bị thương
Sài Gòn lau nước mắt
Sài Gòn đứng lên
Sau đêm mưa những dòng sông vẫn cuồn cuộn chảy về hướng biển Đông
Bến Nhà Rồng
Một Mặt Trời hồng
Lừng lững
Vươn cao...
Sài Gòn tháng 8-2021
Thanh Trắc Nguyễn Văn

51. NHỜN
Canh chầy lục lọi ngày xưa.
Lang thang kẽ tóc chân tơ đường đời
Hai tay nâng nhẹ số trời
Để rồi thả chút nhạt cười vào khuya
Phạm Hải
41. NHUỘM TÓC VỢ
Sóng bạc đầu , mặc sóng thôi
Tóc bà bạc đã tình tôi nhuộm mầu
Nhuộm vàng nhuộm đỏ nhuộm nâu?
Thưa rằng tôi nhuộm bằng mầu thủy chung.
Phạm Hải