Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010
Thơ 0092: Mây
MÂY
Ngày xưa mây ở trên trời
Ta rủ mây xuống làm người trần gian
Theo ta mây cũng lang thang
Những chiều tan học dưới hàng me xanh.
Thương thời cóc ổi qua nhanh
Một hôm mây lớn bỗng thành nàng tiên
Nàng tiên đã đẹp lại hiền
Sao mơ mộng mãi những miền xa xôi?
Bây giờ mây bỏ về trời
Mình ta ở lại sống đời trần gian...
Phố chiều ai đó lang thang
Lệ mây rơi nhớ ướt hàng me xưa!
1998
(Tập thơ Hạ Nhớ - NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cây me được hải quân Pháp trồng đổ lấy bóng mát từ khi Sài Gòn bị chiếm vào năm 1865 với cái tên là những cây me đô đốc.
Rồi ông Louis Piere - giám đốc Sở thú thới kỳ đầu, là nhà thảo vật học đã quy hoạch thành phố Sài Gòn là thành phố có rất nhiều cây trồng hai bên lề đường để lấy bóng mát cho vùng đất nhiệt đới đầy cái nắng oi bức.
Bài thơ viết tặng cho một cô gái tên Mỹ Vân.
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Tây Ninh Nguyệt San Tuổi 18 số 41, tháng 3.1999
* Bài thơ đã đăng trên báo Văn Nghệ Ninh Thuận số 94 năm 2016
* Bài thơ đã đăng trên báo Áo Tráng tháng 6 năm 2016
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi Viện
+ Bài thơ đã đăng trên trang Vườn Thơ TKaraoke
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Hạ Nhớ - NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999
------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Đỗ Trung Photography (từ ảnh 20 và 21), Photo by Dũng Râu (từ ảnh 22 đến 25) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Tap tho Ha Nho
,
Tho luc bat
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
6 nhận xét :
mây trắng ơi em đã xa rồi
Mây trắng ngày xưa ơi
nhớ tuổi học trò ghê đi
thơ học trò rất hay
Người vô tình vẽ hoa, vẽ lá,
Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân.
Thơ hay làm nhớ kỷ niệm xưa
Đăng nhận xét