skip to main
|
skip to sidebar
TRĂNG
Ngày về tìm vớt mảnh trăng
Thấy ai thấp thoáng ngỡ Hằng Nga rơi
Giơ tay tưởng níu bóng người
Lơ ngơ chạm vỡ tiếng cười trăng tan.
1999
(Tuyển tập thơ Tứ Tuyệt Tình Thi - NXB Đà Nẵng 2005)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
ĐÊM TIỂU CẦN
Lênh đênh tìm gió sông Cần
Tìm em chỉ thấy trái bần rụng rơi
Hoàng hôn tím tiếng chuông trôi
Cánh cò vấp nắng cuối trời liêu xiêu.
Tiểu Cần cần ít hay nhiều
Mà đêm trăn trở bao nhiêu sao trời?
Thuyền trôi chở khẳm tình trôi
Không cần chớ vẫy kẻo rồi vấn vương.
Sông Cần cần nhớ cần thương
Bén duyên bén buổi triều cường nước lên
Bấy giờ trăng nước chông chênh
Thuyền sang bến ấy bỗng quên ngả về!
Trà Vinh 2005
(Tuyển tập thơ Mây Ngàn Phương - NXB Thanh Niên 2005)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
CÔ BÉ U BUỒN
Sao bé lại buồn cô bé ơi
Lặng ngồi ghế đá đếm mưa rơi?
Hay bé kết bạn cùng ta nhé
Hai mình kết lại hết mồ… côi?
Bé bằng lòng không cứ nói đi
Ủa, sao bé khóc lệ hoen mi?
Bé nhìn chi mãi nơi xa ấy
Ta cũng nhìn theo chẳng thấy gì?
Kìa bé nhìn lên lẳng lặng cười
Nụ hồng chợt thắm nắng xuân tươi
Vầng trăng thôi nhé tan u ám
Soi xuống hồn ta bóng một người!
Nhưng sao bé cười với người… ta!
Vội theo người ấy bỏ ta xa?
Bỏ ta ngồi lại công viên ấy
Cứ ngỡ hai mình, hóa đến… ba!
Ngồi đó ta buồn bé biết không?
Cũng nhìn mây trắng, cũng xa trông
Cũng nghe hiu hắt chiều thu lạnh
Nắng lạnh hoàng hôn, gió lạnh lòng!
1994
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
VƯỜN HỒNG
Nhà em qua bảy nhịp cầu
Vườn hồng bảy cửa, bảy màu, bảy hương
Lối vào bảy vấn, bảy vương
Nẻo ra bảy nhớ, bảy thương, bảy chờ.
1998
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
NÚI CÔ TIÊN
Khi đôi mình dừng ngắm núi Cô Tiên
Vầng mây bạc đã trôi dần, xa lăng lắc
Tiên nữ xõa tóc giữa trời ngân tiếng hát
Năm tháng rì rào...
Vọng sóng biển khơi.
Nếu lỡ vắng em rồi
Anh chỉ còn là giọt nắng chơi vơi
Lang thang mãi giữa bến bờ vô vọng
Như Nha Trang kia sẽ bốn mùa biển động
Khi Hòn Chồng chợt mất bóng Cô Tiên!
Hạnh phúc có ai ngờ bình dị đến thiêng liêng
Tiên nữ xuống chọn chồng nơi đất biển
Để từ đó cánh chim trời chao liệng
Cái đẹp muôn đời vời vợi với biển xanh.
Sao em lại trách hờn trong đôi mắt long lanh
Trách Cô Tiên ấy anh chưa nhìn thấy được
Anh chỉ thấy một cô tiên rất thực
Xõa tóc nhìn trời...
Giận dỗi nhìn anh...
Nha Trang 1996
(Tập thơ Hạ Nhớ - NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
SÔNG THƯƠNG
Ra đi gió lạnh trời đông
Câu thơ mắc cạn dưới dòng sông Thương
Sông Thương ai nói lời thương
Một thương hẹn nhớ, chín thương hẹn chờ.
Bắc Giang 1999
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
NỬA MƠ ƯỚC XƯA
Ngày ấy mình chung lớp
Hai đứa chung lối về
Em là hoa bưởi trắng
Thơm ngát giữa đường quê.
Một chiều thu gió lộng
Ngồi học cạnh bờ ao
Em quấn đôi nhẫn cỏ
Mơ ước chuyện ngày sau.
Em mơ làm cô giáo
Anh cũng ước làm thầy
Tuổi thơ như giọt nắng
Bước chân đầy cỏ may.
Ước mơ mình chia nửa
Hai nửa cùng chung mơ
Nửa em ép vào lá
Nửa anh gởi vào thơ.
Nửa em hóa lá đỏ
Bồng bềnh ra sông xa
Nửa anh thành khói trắng
Long đong nơi quê nhà.
Trang sách còn một nửa
Nửa cánh diều lặng bay
Bài thơ mất một nửa
Nửa xanh cọng cỏ gầy.
Nửa anh giờ trường cũ
Nửa em giờ mù khơi
Ước mơ đôi nhẫn cỏ
Đôi nửa còn nửa đôi.
Từng đêm bên giáo án
Nghe nửa mùa thu đau
Nửa anh còn tìm mãi
Nửa mơ ước xưa đâu?
1997
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
LỜI CON GÁI
Gặp em gánh thóc trên đồng
Hỏi em em đã có chồng hay chưa?
Em cười lỏn lẻn rồi thưa:
Trước đây ba tháng vẫn chưa... có chồng!
1999
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
NHỚ PHAN RÍ
Đã lâu lắm anh không về Phan Rí
Chạy theo em những tối bắt còng
Đuốc lấp loáng trên triền cát ướt
Soi gió lùa lạnh buốt mùa đông.
Em mười sáu mắt xinh tròn lúng liếng
Thả hồn anh đắm đuối những bãi bờ
Gã còng nhỏ vung đôi càng lớ ngớ
Ngo ngoe nhìn gắp vụng hạt sương mơ.
Biển một bên- dập dềnh chao sóng
Em một bên- tóc lộng mây trời
Còng trên cát anh vồ cứ trượt
Kỷ niệm cười lấp lánh ánh sao rơi.
Bên bếp lửa đôi mình ngồi nấu cháo
Nước chợt sôi lúng búng những nỗi niềm
Anh thêm củi chỉ thêm vào bối rối
Khói cay nồng đặc quánh bóng biển đêm.
Tô cháo ấy em rắc đầy hành lá
Còng ngọt đậm đà, gạch đỏ hơn son
Anh húp mãi cạn cùng nỗi nhớ
Đến bây giờ vị đầu lưỡi còn ngon!
Anh đi xa nhớ miền quê biển
Nhớ mắt em xưa, nhớ món cháo còng
Gió du lãng trải tháng ngày phiêu bạt
Bỗng lặng lờ neo nhớ bến mong...
1999
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
HÀ TIÊN HOÀNG HÔN
Tháng tám ta về gió gió lên
Đông Hồ bàng bạc khói lênh đênh
Câu thơ áo trắng chòng chành vỡ
Kỷ niệm mù sương bỗng bập bềnh.
Gió đùa mặt nước, gió đùa mây
Hoàng hôn chấp chới cánh chim bay
Thuyền ai neo vội bên sông vắng
Neo mảnh trăng chìm sóng lắt lay?
Em xa xóm núi bỏ trầu không
Bỏ phố chênh vênh nắng biển nồng
Bỏ ta ngơ ngác mờ mưa bụi
Cầu phao bập bỗng bước long bong.
Long bong sóng vỗ nhịp âm âm
Một khúc xôn xao, một khúc thầm
Vọng nghe câu hát mùa ly biệt
Đau đáu tìm nhau vượt tháng năm.
Em đã về đâu, biết đến đâu?
Trời chiều nhuộm tím bến Tô Châu
Người xưa bỗng nhớ người xưa cũ
Một bóng trên sông, bóng lặng sầu.
2000
(Tuyển tập thơ Thơ Tìm Người Thơ – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2001)
Thanh Trắc Nguyễn Văn