skip to main
|
skip to sidebar
1. RIÊNG TƯ NỖI NHỚ BAN CHIỀU
Có những chiều lang thang phố nhỏ
rất ngập ngừng xe cộ về đâu
là những chiều riêng tư nỗi nhớ
để thời gian bỏ lại giấc mơ đầu
Nếu những chiều đã đủ xa nhau
em nơi ấy có trông về quê cũ
có bến sông tuổi thơ nào ấp ủ
mới đây mà mười mấy năm rồi
Hơn những lần phố nhỏ đơn côi
nắng rót nhẹ vừa phai chiều đợi
tình rót nhẹ cho em vời vợi
dấu xưa bất chợt bùi ngùi
Để khi mình đối diện phố ngược xuôi
lần ngày tháng hình dung kỷ niệm
như chiếc lá một đời tìm kiếm
từ em xa cứ mãi thương hoài
Khuôn nhạc chiều bịn rịn lòng ai
giăng mắc phố đèn đêm mới thắp
lạ xa chưa giữa dòng tấp nập
ai còn đây mà ai tự phương trời
Phố đừng buồn nếu lỡ chơi vơi
lối nào cũng rưng rưng lá đổ
như gió đêm mãi se lòng đến ngộ
chiều đi rồi sao người còn chờ chi.
(Báo Cần Thơ)
Dĩ Lang
1. TA TÌM NỖI NHỚ ĐÁNH RƠI
Có người nhặt nắng đem phơi
Kết thành nỗi nhớ
Bời bời đợi mong.
Sợi tình rớt ở đáy sông
Đò qua ai vớt
Mênh mông sóng dồi.
Ta tìm nỗi nhớ đánh rơi
Chênh chao giọt nắng
Buộc lời đa mang.
(Báo DakLak)
Từ Dạ Linh
VỘI VÀNG - XUÂN DIỆU
(Tặng Vũ Đình Liên)
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi.
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại!
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Xin giới thiệu nhạc phẩm "Về lại Ba Tri" của nhạc sĩ Nhã Thanh. Nhạc phẩm này được phổ nhạc từ bài thơ "Về lại Ba Tri" của Thanh Trắc Nguyễn Văn.