skip to main
|
skip to sidebar
1. VỀ THĂM MIỀN CŨ THÁNG BA
Em có về thăm lại nhớ thương
miền nắng cũ tháng ba bụi cát
mùi phèn lên chan chát
mà mát rượi bờ quê xõa bóng dừa
Đã có lần bắt gặp gió trưa
thổi qua sông ru thềm cỏ rối
con nước lớn xao lòng bổi hổi
nhánh bần xưa nheo nhút đợi chờ
Rồi giật mình đi huốt tuổi thơ
ta ngoảnh lại một thời vụt mất
những trái mắm ghim tình siết chặt
lây lất xanh nhen nhóm ôm bờ
Ngập ngừng cơn gió bâng quơ
giữa lòng thành phố bây giờ về đâu
rưng rưng lá vẫn xanh màu
không xanh nổi giấc mơ đầu lá ơi
Nắng vàng lỡ dở thềm rơi
tình quê thao thức khoảng trời ngày xưa.
(Báo Cần Thơ)
Phan Duy
TRẢ
(họa bài thơ Trả của Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Trả em câu thơ viết dở
Trả em nụ cười một nửa
Trả em cơn mưa chiều hạ
Trả em ngọn gió vừa qua...
Bạch Mai
1. CHO MÙA PHƯỢNG NỞ SÂN TRƯỜNG
Em chở nhớ về đâu mùa xa ngái
Hè chớm sang vọng lại tiếng ve kêu
Phượng đã nở ươm sắc màu tươi thắm
Trang vở thành ngọc ấn tuổi hoa niên.
Em chở nhớ một thời ta mê mải
Phía miền yêu vọng lại tiếng trống trường
Dòng lưu bút giấu gì bên trong ấy
Má ửng hồng con gái chẳng nói đâu.
Em chở nhớ đi rồi ta ở lại
Nắng sân trường như rải những miền thương
Phượng cứ nở gieo bao điều tâm tưởng
Ký ức nào giục giã ve gọi hè.
(Báo Cần Thơ)
Từ Dạ Linh
ĐẬP ĐÁ Ở CÔN LÔN - PHAN CHU TRINH
Trong những năm đầu thế kỷ 20, lúc thế sự nhiễu nhương, cũng là khi quần hùng trỗi dậy, những anh tài nở rộ trên bầu trời lịch sử dân tộc - có kẻ lưu danh hậu thế, có người vụt sáng mà sớm tàn, nhưng tất cả đều góp phần vào một thời kỳ đầy biến động và oai hùng.
Phan Chu Trinh là một người như thế. Một chí sĩ yêu nước, một cựu quan Lễ bộ, một nhà vận động chủ tâm muốn "Chấn dân khí; Khai dân trí; Hậu dân sinh", đã từng cùng Phan Bội Châu, Huỳnh Thúc Kháng, Cường Để... bôn ba tìm đường cứu dân tộc khỏi bể lầm than. Ông cho rằng chính quyền toàn quyền Pháp cần có trách nhiệm cho toàn cục Đông Dương, nhưng cũng tham gia nổi dậy chống sưu thuế, có lúc lập trường học, thư xã để chấn hưng dân trí, có lúc cật lực bài trừ phương cách bạo động vũ trang, bị giam cầm, bắt bớ, sống tha hương rồi qua đời khi lý tưởng chưa thành.