Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014
Thơ 0334: Quán cà phê Mùa Xuân
QUÁN CÀ PHÊ MÙA XUÂN
Sáng ba mươi Tết
Tôi và người bạn đến quán cà phê
Quán cà phê của cô chủ quán xinh xinh
Và đứa bé trai ba tuổi
Cô chủ quán có đôi môi tươi màu hoa hồng
Có dáng uyển chuyển của thiên nga
Có mái tóc dài màu đêm óng ả
Đon đả mời khách
Cậu bé có giọng nói long lanh
Gương mặt thiên thần
Ê a chào khách…
Sáng mùng một Tết
Tôi và người bạn đến quán cà phê
Cô chủ quán với chiếc áo dài màu mai vàng mỉm cười chào chúng tôi
Mỉm cười chào năm mới
Khách uống vẫn đông
Họ đến với ánh mắt của những chú lùn
Những chú lùn tay khuấy cà phê mà mắt vẫn mãi ngắm nàng Bạch Tuyết
Những chú lùn dễ thương không dám mơ mình là hoàng tử
Họ ân cần vây quanh cô
Chúc Tết cô
Tặng phong bao lì xì cho cậu bé
Cậu bé đến từng bàn khoanh tay ngọng nghịu cảm ơn
Những ly cà phê sóng sánh ngào ngạt khói
Những tiếng cười vang rộn rã
Quán nước đầm ấm như một ngôi nhà…
Sáng mùng hai Tết
Tôi và người bạn đến quán cà phê
Những người khách giờ đã thân thiết nhau
Họ ngồi sát nhau
Len lén nói về cô
Nói về cô chủ quán ngồi sau quầy xinh xinh như một đóa hoa đào
Nói về nỗi đau của nàng Mỵ Châu
Nói về giọt lệ của cô Thúy Kiều
Đời sẽ vui nhiều hơn nếu không có những chàng Trọng Thủy
Đời sẽ buồn ít hơn nếu không có những gã Sở Khanh
Những tiếng thở dài
Những cái lắc đầu thông cảm
Họ khe khẽ nhìn nhau
Khe khẽ nhìn cô
Sao thấy cay cay trong khóe mắt?
Mỗi ngày
Tôi và người bạn vẫn đến quán cà phê
Cùng những người khách thân quen
Cùng những ghế bàn thân thuộc
Cùng chậu hoa nhỏ trên quầy
Chậu hoa có cánh hoa xương rồng đang vươn cao mình trên cát…
Tết đã qua từ lâu
Nhưng Mùa Xuân vẫn đang ở lại
Những người khách thầm thì kể nhau nghe
Một giấc mơ yêu có không gian ba chiều
Một lời tỏ tình nồng nàn của cánh bướm đậu xuống bỗng biến thành hoa
Một khúc nhạc mùa thu đang viết dở
Một bài thơ không đề trăn trở
Một bức chân dung họa mãi vẫn chưa xong…
Cũng có người than
Đến quán không uống cà phê sao đêm về vẫn trằn trọc khó ngủ?
Có một ngày
Tôi và người bạn đến quán cà phê
Gặp một cô chủ quán khác!
Một người khách bỏ đi
Hai người khách bỏ đi
Ba người khách bỏ đi
Người bạn tôi cũng bỏ đi
Những người khách lần lượt bỏ đi
Chỉ còn lại một mình tôi
Ngồi trong quán bên ly cà phê vô vị nhạt thếch
Chỉ còn lại một mình tôi
Trống vắng cùng những ngày nắng ngày mưa
Chỉ còn lại một mình tôi
Nhẫn nại đối thoại với bóng tối cô đơn…
Bạn tôi và những người khách cũ nhiều lần xông vào quán muốn kéo tôi ra
Họ bảo tôi đừng dại khờ
Đừng mê muội
Đừng mong mỏi hoài một quá khứ
Nhưng tôi cương quyết không đồng hành với họ
Tôi vẫn đợi Mùa Xuân
Tôi đợi như dòng sông cạn đang khao khát một cơn mưa
Tôi đợi như chú lính chì dũng cảm đang thầm mơ một huyền thoại cổ tích
Tôi vẫn tin
Rồi một ngày mai khi đến quán
Tôi sẽ thấy lại cô chủ quán xinh xinh
Sẽ thấy đứa bé trai ba tuổi
Và sẽ lại thấy chậu hoa nhỏ trên quầy
Chậu hoa có cánh hoa xương rồng đang vươn cao mình trên cát…
(Bài thơ đã đăng trên trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM ngày 16.4.2014)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài thơ viết về một kỷ niệm xa xưa của Sài Gòn.
Có những cái dù đã mất mát nhưng ta vẫn mong chờ nó sẽ quay trở lại.
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi viện.
+ Bài thơ đã in trong tập thơ riêng Nghêu Ngao Ca - NXB Hội Nhà Văn 2018
-----------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: Ảnh Hạ Vy (Ảnh 1 - Mẹ bồng con), Photo by Anh Ba Tran (từ ảnh 3 đến 21) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
5 nhận xét :
một bài thơ thể loại tự do nhưng nhuốm phong vị cổ tích
đúng vậy
thơ hay quá vừa hiện đại vừa mang dáng dấp cổ tích
:)
thơ hay tứ lạ
Đăng nhận xét